Chương 339
“Tôi còn có thể làm gì? Làm nghĩa vụ của tôi, ly hôn đó, Lý Uyển Khanh đã trở về, chẳng lẽ anh muốn chơi trò ba người à?”
“Lý Tang Du!” Lục Huyền Lâm đang lái xe nên không thể quay đầu, chỉ có thể nhìn chằm chằm qua kính chiếu hậu.
“Tôi nói không sai chứ, từ khi chúng ta kết hôn, bởi vì Lý Uyển Khanh nên anh luôn trả thù tôi, bây giờ cô ta bình an trở về, anh cũng nên kết thúc chuyện trả thù, tôi ở lại làm gì? Cũng không thể chờ anh đuổi đi thì tôi mới đi à?” Lý Uyển Khanh xuất hiện làm cho Lý Tang Du không hề bình tĩnh như trong tưởng tượng, trong lòng vẫn dậy sóng.
Lục Huyền Lâm nghe vậy thì không thể nào phản bác, giữa Lý Uyển Khanh và Lý Tang Du, anh không cần nghĩ cũng sẽ chọn Lý Uyển Khanh, nhưng khi anh nghe cô nói muốn rời đi thì trong lòng luôn khó chịu, không thể nào thoải mái được.
“Tôi làm vợ rất hiểu chuyện, chủ động rời đi để anh không khó xử, anh đi đâu tìm được người phụ nữ tốt như thế?”
Lý Tang Du nói, cô không khóc không ầm ĩ, không dây dưa không chơi xấu, không cần gì cả, chỉ cần một tờ giấy ly hôn, đây là chuyện chưa từng có trước đó trong giới nhà giàu.
Lục Huyền Lâm không trả lời được.
“Bây giờ tôi quay về thu dọn đồ đạc của mình một chút, anh không có ý kiến chứ? Có cần kiểm tra không?”
Lục Huyền Lâm muốn nói tục, nhưng cuối cùng vẫn nhịn được, hôm nay anh suy nghĩ rất nhiều, lần đầu tiên cô sảy thai thì anh đã hiểu lầm cô, hơn nữa sự hiểu lầm giống như quả cầu tuyết, càng ngày càng lớn, cảm giác áy náy đè lên anh đến không thể nổi.
Lý Tang Du không biết suy nghĩ của Lục Huyền Lâm nên nói tiếp: “Đến bây giờ tôi mới phát hiện mình thật sự rất thất bại, bên cạnh không hề có một người bạn, bây giờ muốn tìm người giúp chuyển hành lý đi cũng không có, ha ha…”
Lý Tang Du tự giễu, không cần người khác nói, ngay cả cô cũng xem thường chính mình.
“Đừng có tìm Vu Thiến, cô ta không đáng tin đâu.”
Chỉ có người phụ nữ ngốc này không nhìn thấy lòng người, ngày cô tự tử còn tìm Vu Thiến, lỡ Vu Thiến thấy chết không cứu, cô còn có thể sống cho tới hôm nay sao?
Sau đêm đó, anh càng không thích Vu Thiến, thậm chí đáy lòng cảm thấy chán ghét.
Lục Huyền Lâm không nhắc nhở, Lý Tang Du cũng sẽ không ngốc đến mức tin tưởng Vu Thiến, nhưng Lục Huyền Lâm lại không biết.
Cô đã ngã vào trong hố một lần, cũng sẽ không ngã vào đó lần thứ hai.
Vu Thiến là người thế nào, cô biết rất rõ. Mặc dù Vu Thiến có thủ đoạn, nhưng ít nhất không cần che giấu ở trước mặt cô, loại người này làm cho cô yên tâm hơn.
Tốn công sức suy đoán Vu Thiến, còn không bằng nghĩ cách làm thế nào để giữ khaorng cách với Lục Huyền Lâm thì vẫn an toàn hơn.
“Cô có biết lần này người bắt cóc cô là ai không?”
Lý Tang Du lắc đầu, cô đắc tội nhiều người đến mức không thể đếm trên đầu ngón tay được.
Đúng là phải cẩn thận điều tra, rốt cuộc Lý Tang Du này đã làm chuyện giết người phóng hỏa gì, cô thật sự không làm gì cả, cũng không biết ai có thù hận với mình lớn như vậy, bắt cóc không thành thì phải đâm chết mới bỏ qua.
Chuyện đó đã trôi qua, cô cũng không muốn truy cứu, truy cứu có tác dụng không?
Không có, khi cô biết sự thật thì càng tổn thương hơn.