BÀ LỤC LẠI CHO TÔI LEO CÂY

CHƯƠNG 250

Một câu hỏi của học sinh tiểu học như vậy mà còn phải hỏi cô sao?

Lần trước lúc anh ta ốm còn để cô chăm sóc, sao mà mới mấy ngày không gặp đã trở nên quái gở thế này?

“Thì vì nóng quá nên tôi mới đi tắm, huống hồ, tôi tắm xong đều không thích mặc quần áo, dù sao trong nhà cũng chỉ có mình tôi, tôi muốn cởi trần thì cởi trần thôi.”

Trong đầu Lý Tang Du lập tức xuất hiện một hình ảnh trần trụi… Nửa người trên không một manh áo, nhưng nửa người dưới… có một chiếc khăn tắm…

Cô cũng không tin anh ta để trần cả người.

Vì vậy, cô vươn tay ra đẩy cửa một cái, đi vào.

“Tự ý xâm nhập trái phép nhà người khác!”

Lý Tang Du vừa mới đẩy cửa ra đã nghe được giọng Thái Vũ Hàng.

“Anh mở một khe cửa tức là đã mời tôi rồi.” Lý Tang Du theo âm thanh nhìn lại, trước mặt cũng không có người đàn ông trần truồng nào, chỉ có một người đàn ông quấn khăn tắm.

Đã biết là anh ta sẽ không để trần cả người đi lại trong nhà mà, ván này cô thắng cược.

Nhưng mà…

“Chào cô!”

Đột nhiên có một giọng nữ ngọt ngào cất lên khiến Lý Tang Du ngẩn ra.

Một cô gái nhìn có vẻ còn khá nhỏ, cười rộ lên có hai lúm đồng tiền đang ngồi trên sofa nhìn cô.

“À… Chào cô.” Lý Tang Du vội đáp lại, nhìn sang Thái Vũ Hàng vẫn im lặng không lên tiếng.

Sao chỗ này còn có người khác mà anh ta cũng không nhắc trước một tiếng cho cô biết, cũng may cô chưa nói lời nào khác người, nếu không thì thật sự toi rồi.

“Ưhm… Tôi để vé máy bay lại đây, chuyện khác tôi sẽ nói cho anh qua mesenger, không quấy rối hai người nữa, tôi đi trước đây.” Lý Tang Du vội vàng đặt vé máy bay xuống, quay người chuẩn bị ra về.

Bắt gặp chuyện tốt của người khác thật đúng là một chuyện lúng túng, thảo nào Thái Vũ Hàng mãi không chịu mở cửa.

Trong lòng Lý Tang Du ảo não không thôi, chỉ muốn nhanh chóng rời đi.

“Cô à, cô đừng đi, tôi về ngay đây, cô ở lại đi.” Cô gái vừa nói vừa đứng lên.

Lý Tang Du nở nụ cười lúng túng: “Hai người nói chuyện đi, tôi đã hoàn thành nhiệm vụ rồi, về trước đây, tạm biệt!”

Cô cũng không muốn phá hỏng chuyện tốt của Thái Vũ Hàng, lỡ như người ta ghi món nợ này lên đầu cô thì cô không đền nổi đâu, về trước đi thì hơn.

Nhìn bóng dáng Lý Tang Du rời đi, Thái Vũ Hàng không nói gì, cũng không biết đang nghĩ ngợi cái gì.

“Gì đây? Đây là điện thoại của chị gái kia sao?” Cô gái tinh mắt phát hiện chiếc điện thoại đặt trên vé máy bay.

Lý Tang Du vốn là chuẩn bị gọi điện thoại, nào ngờ Thái Vũ Hàng lại mở cửa, thế là cô thuận tay cầm cả vé máy bay và điện thoại trên một tay, lúc đặt vé máy bay xuống thì thả cả điện thoại xuống chỗ này.

Chủ yếu vẫn là bởi vì lúc đó cô đang hơi hoảng loạn.

Thái Vũ Hàng nhận lấy chiếc điện thoại trong tay cô gái, lật qua lật lại nhìn một lượt.

Sao cô lại dùng một chiếc điện thoại cùi thế này?

“Anh Vũ Hàng, có phải chị gái kia hơi hiểu lầm chúng ta rồi không? Em thấy chị ấy rất lúng túng.” Cô gái nói, bản thân cũng không nhịn được cười thành tiếng.

Cô nàng cảm thấy dáng vẻ lúng túng của Lý Tang Du lúc ấy rất buồn cười!

Bình luận

Truyện đang đọc