BÀ LỤC LẠI CHO TÔI LEO CÂY

CHƯƠNG 843

“Ha.” Lục Nghiên Tịch cười khẩy, còn chẳng buồn phản bác. Cô cũng không muốn giải thích nữa, ánh mắt càng lộ vẻ khinh thường hơn. Vòng qua hai người họ, cô đi một mạch ra ngoài. Còn về chuyện họ có kết hôn hay không, Lục Nghiên Tịch không hề bận tâm.

“Lục Nghiên Tịch, cô biết rõ nếu truyền thông biết chúng ta ly hôn thì sẽ có ảnh hưởng thế nào đối với Lục Thị và Tư Thị rồi đấy.” Hai người mới vừa ra tới cửa, Tư Bác Văn bỗng nhiên nói. Nhân lúc hai người dừng lại, anh sải bước tiến lên.

“Chuyện này tạm thời đừng truyền ra ngoài.” Nếu không, Tư Bác Văn cũng không biết về nhà phải ăn nói thế nào với ba mẹ. Dù gì mối quan hệ giữa Tư Đông Phúc và Lục Huyền Lâm cũng rất thân thiết.

Chẳng qua đây là chuyện của con cái, Tư Đông Phúc không thể xen vào.

“Ừ.” Lục Nghiên Tịch chỉ suy nghĩ vài giây rồi đồng ý. “Mấy hôm nữa tôi đi Los Angeles, Lục Thị trông cậy vào anh.”

Giọng cô đầy khách sáo và xa cách, thật lạnh lùng, Tư Bác Văn chỉ hơi ngập ngừng đôi chút, sau đó gật đầu.

Nhìn chiếc xe hòa vào dòng người, Ngụy Như Mai lập tức tỏ ra càng buồn bực hơn, sắc mặt khó coi vô cùng. Cô ta đã nói thế rồi nhưng vẫn bị anh phớt lờ: “Bác Văn, thật sự chỉ vì chuyện công ty và bác trai thôi sao?”

Cô ta nhận thấy rõ nguy cơ.

“Nếu bây giờ anh đi thì kế hoạch sẽ bị hủy bỏ giữa chừng.” Tư Bác Văn xem như đã giải thích, sau đó kéo cô ta vào lòng: “Chúng ta về thôi.”

Anh cố ý không trả lời thẳng câu hỏi của Ngụy Như Mai.

Tuy nhiên, về phần Tư Đông Phúc cô ta sẽ từ từ nghĩ cách, còn nếu Lục Nghiên Tịch đi Los Angeles thật thì cô ta phải làm sao đây? Vất vả lắm mới lấy hết can đảm để trở về, cô ta tuyệt đối sẽ không để Lục Nghiên Tịch phá hỏng mọi chuyện. Cô ta phải nghĩ cách xoay sở mới được. Nghĩ vậy, cô ta bắt tay vào sắp xếp công chuyện ở Los Angeles.

Ở bên này, Lục Nghiên Tịch quay về bệnh viện, ngồi trước giường bệnh trông coi Lý Tang Du.

Hoắc Vũ Khải lo lắng cho cô nên đã xin nghỉ để ở lại với cô.

Thấy cô vẫn luôn rầu rĩ, Hoắc Vũ Khải nhẹ giọng an ủi: “Bác gái không sao đâu, chẳng phải đã giải độc rồi sao? Chỉ cần chú ý giai đoạn sau là được.”

“Ừm, em biết rồi. Vũ Khải, chuẩn bị đi Los Angeles thôi, em không muốn tiếp tục trì hoãn nữa.” Lục Nghiên Tịch bình thản nói, trong mắt thoáng qua vẻ do dự.

Cô có thể cảm nhận được sức khỏe mình ngày một yếu đi, thậm chí có lúc chẳng hiểu sao lại rất khó chịu, hết đợt này đến đợt khác, khiến cô bắt đầu hoảng sợ.

“Được, anh sẽ sắp xếp ngay.” Hoắc Vũ Khải đồng ý.

“Em sẽ tự đưa mẹ sang đó. Nhà anh còn nhiều việc, một mình anh cả của anh cũng không lo liệu hết được. Vả lại, chắc anh ấy cũng không đồng ý để anh đi cùng em đâu.” Lục Nghiên Tịch chặn lời của Hoắc Vũ Khải, nhìn thấy vẻ mặt anh ta hơi do dự, cô chợt hiểu ra: “Anh đưa em ra sân bay nhé.”

Đây là mức độ mà Lục Nghiên Tịch có thể chịu đựng được, cũng là giới hạn mà anh cả của Hoắc Vũ Khải có thể tha thứ.

Hoắc Vũ Khải chỉ hơi do dự một chút, sau đó đáp lại: “Được.” Hoắc Vũ Khải hiểu rõ thái độ của anh trai mình. Không biết tại sao mà cả nhà chỉ có mình anh ấy là không ưa nhà họ Lục và nhà họ Tư từ nhỏ.

Bình luận

Truyện đang đọc