BÀ LỤC LẠI CHO TÔI LEO CÂY

CHƯƠNG 747

Ông cụ Lục nắm tay Lý Tang Du rồi vỗ vỗ: “Tang Du, mấy năm nay con đã vất vả rồi.”

“Không đâu ông ơi. Con về thành phố A mà không tới thăm ông, ông không giận con chứ?”

“Giận là giận thế nào? Sáu năm nay con còn sống mà không về là vì con bất mãn với nhà họ Lục, bây giờ chúng ta không bắt ép con nữa.” Ông cụ Lục nói xong liền trừng mắt liếc mẹ Lục một cái, hy vọng bà ta quan tâm con cháu đi.

“Con biết ông nội tốt với con nhất mà.” Lý Tang Du cười.

Ông cụ làm vậy là đang bảo vệ cô.

“Tang Du, chuyện hôm nay là dì không đúng, hy vọng con đừng để bụng…”

Cảnh cáo của ông cụ, mẹ Lục nhận, lời nói của Lục Huyền Lâm bà ta cũng đã nghĩ thông, Lý Tang Du không muốn thì bà ta sẽ không ép, chỉ cần có thể gặp hai đứa trẻ thường xuyên là được rồi.

“Vâng.” Lý Tang Du không nói gì nữa, kéo hai đứa trẻ tới trước mặt ông cụ: “Hai con nói chuyện với ông cố ngoan nhé!”

Thế này chính là để bụng rồi, mẹ Lục buồn rầu vô cùng.

Vài ngày trôi qua, nhà họ Lục sóng yên biển lặng, chắc là không tra ra được Trịnh Uyển Khanh.

Nhưng cô ta vẫn đứng ngồi không yên, vậy là bèn lén lút tới bệnh viện, dựa theo thói quen của Lục Huyền Lâm, anh nhất định sẽ đưa ông cụ tới bệnh viện tốt nhất, ở đó có bác sĩ chuyên môn khám chữa bệnh cho ông cụ.

Không ngoài dự đoán, sau khi Trịnh Uyển Khanh tới bệnh viện liền biết tình trạng của ông cụ – sống thực vật.

Đúng là trời cũng độ cô ta rồi.

Cô ta chỉ cần đối phó Lý Tang Du cho khéo là được!

“Lý Tang Du, là do chị hết lần này tới lần khác cướp đồ của tôi, đừng trách tôi tàn nhẫn, biến mất lâu như thế mà còn trở về là chị không đúng rồi!”

Cô ta đang tự lẩm bẩm thì đụng phải mẹ Lục, bèn lập tức thay đổi thái độ tươi cười, đi tới hỏi chuyện như không có chuyện gì xảy ra.

“Dì, sao dì lại tới đây thế ạ?”

Vẻ mặt mẹ Lục biến sắc mấy lần, sau đó thở dài: “Còn không phải tại Lý Tang Du sao? Làm ông nội tức đến mức đổ bệnh, ngủ một giấc không dậy được nữa nên dì tới chăm.”

“Hả? Ông nội bị bệnh sao ạ?” Tải ápp нola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Giận Lý Tang Du? Mấy ngày trước mẹ Lục còn đối xử với cô ta không tốt, sao giờ lại thay đổi rồi?

“Ôi trời, lúc đó Lý Tang Du nói đứa trẻ đó là con của Huyền Lâm mà dì lại tin, xin lỗi nhé Uyển Khanh, đã hiểu lầm con rồi. Kết quả xét nghiệm ADN xét ra không phải, Lý Tang Du còn khóc lóc đòi Huyền Lâm chịu trách nhiệm, ông cụ tức tới đổ bệnh, chắc ông cụ thấy lúc trước mình nhìn lầm người nên không muốn tỉnh dậy nữa đấy!”

Mẹ Lục vừa nói xong mắt đã ngấn lệ: “Huyền Lâm cũng thật tội nghiệp, bây giờ ai khuyên gì cũng không nghe, còn muốn rời khỏi nhà họ Lục…”

Mấy ngày nay xảy ra nhiều chuyện như vậy luôn ư?

Trong lòng Trịnh Uyển Khanh không nhịn được cười, xem ra bây giờ không cần mình ra tay, Lý Tang Du cũng không vào được cửa nhà họ Lục, sớm muộn gì Lục Huyền Lâm cũng là của cô ta thôi.

“Dì ơi, cho con vào thăm ông nội đi…”

“Thôi, Uyển Khanh à, con giúp dì về nhà họ Lục đi, dì mệt quá…”

Bình luận

Truyện đang đọc