BÀ LỤC LẠI CHO TÔI LEO CÂY

CHƯƠNG 684

Cô Lý Tiểu Đồng bị đau, theo bản năng ném hai đứa nhỏ ra ngoài.

Bởi vì đau, giãy ra, sức lực càng lớn hơn, trẻ con vốn nhẹ, hai đứa trẻ giống như bóng bay bay ra ngoài, đập vào tường.

Giáo viên nhìn thấy như vậy sững sờ, ngây ra như phỗng tại chỗ.

Lý Tang Du bởi vì trên đường kẹt xe đến trễ, vừa mới đến bệnh viện, không ngờ lại nhìn thấy hình ảnh như vậy ở cửa phòng bệnh.

“Mộ! Tịch!”

Nhìn hai bảo bối của mình, từ trên tường ngã xuống đất, cô lập túc cảm thấy mình không thở nổi, đau đến nứt ra.

“Mẹ…Tịch đau…” Tịch nhìn Lý Tang Du đến rồi, mím miệng nói ra.

Nghe giọng nói nhẹ nhàng này, nước mắt Lý Tang Du càng dâng lên đảo quanh mắt, cố nén mới không chảy xuống.

Lập tức bước lên đỡ lên hai đứa nhỏ, ủ vào trong ngực.

“Bảo bối của mẹ, hai đứa có ổn không?”

Cảm thấy trên người đều rất đau, Mộ cũng không nhịn được, khóc trong ngực Lý Tang Du.

Thấy Mộ cũng khóc, đừng nói trong lòng Lý Tang Du khó chịu đến mức nào.

Mộ vẫn luôn làm nam tử hán, cho đến giờ đều không dễ khóc, lúc này lại khóc thành như vậy, nhất định đã phải chịu uất ức rất lớn.

Tịch càng không phải nói, vừa rồi lúc nhìn cô, mắt đã sưng đỏ, cũng không biết đã khóc bao lâu!

Từ sau khi Mộ, Tịch sinh ra đến nay, Lý Tang Du chưa từng giơ tay lên với đứa nhỏ.

Nhưng mà, hôm nay! Bảo bối cô vẫn luôn cẩn thận che chở, thế mà lại bị người đối xử như vậy!

Thật sự là rất lo lắng.

Nếu như cô đến muộn chút nữa, còn không biết còn xảy ra chuyện gì!

“Xin lỗi, Mộ, Tịch, mẹ đến muộn, là mẹ không tốt!”

Lý Tang Du xoa lưng của hai cục cưng để chúng thoải mái hơn, sau đó cô cũng thở một hơi dài, điều chỉnh lại cảm xúc của mình.

“Các người tại sao lại đối xử với con của tôi như vậy?”

Nghe thấy lời của Lý Tang Du, những người khác ở đây mới phản ứng lại.

Không ai ngờ được, bao gồm cả cô của Lý Tiểu Đồng, cô ta cũng không nghĩ mình sẽ dùng lực lớn như vậy, thật sự vẫn bị dọa giật mình.

Có điều trong lòng vẫn không hề áy náy, dù sao cô ta cho rằng mình mới là người nhà của người bị hại.

Đặc biệt là sau khi đánh giá nhãn hiệu quần áo bình thường trên người Lý Tang Du, trong lòng lại càng tự tin hơn.

“Tôi đối xử với con của cô như nào rồi! Là chúng đứng không vững tự ngã có được không hả?” Cô của Lý Tiểu Đồng lườm quýt Lý Tang Du, chỉnh lại áo thì lại nhìn thấy dấu răng trên tay cô ta, sắc mặt lập tức đen xì.

“Ngược lại là cô, cô nhìn lại xem cô dạy dỗ con của cô như nào đi!” Cô ta giơ tay của mình lên, cho Lý Tang Du nhìn dấu răng: “Cô nhìn vết cắn trên tay tôi đi!”

Có điều lúc đó Mộ đã cắn rất mạnh, răng của trẻ con tương đối sắc, trên dấu răng đó còn dính tơ máu!

Bình luận

Truyện đang đọc