BÀ LỤC LẠI CHO TÔI LEO CÂY

CHƯƠNG 628

Trịnh Uyển Khanh bước tới từ phía sau Chung Kiện, hai tay đặt phía sau tỏ ra hơi dè dặt: “Là em, Trịnh Uyển Khanh.”

Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Lục Huyền Lâm bất giác ngẩng đầu lên, quả nhiên nhìn thấy một gương mặt quen thuộc.

Lý Uyển Khanh, không đúng, nên là Trịnh Uyển Khanh.

Đúng là đã lâu không gặp rồi.

Hai người nhất thời không ai nói với nhau câu gì, Chung Kiện thấy phản ứng của Lục Huyền Lâm không giống phản ứng với người xa lạ, thế là vô cùng sáng suốt đi ra khỏi phòng bệnh.

“Đã lâu không gặp, nghe nói anh gặp tai nạn xe cách đây không lâu, em hơi… lo lắng.”

Cô ta nói ra hai chữ “lo lắng” với giọng rất nhẹ, hai mắt cũng không dám nhìn anh, giống như đây không phải là điều mà Trịnh Uyển Khanh nên nói. Bởi vì cô ta đã không còn là ai đó của Lục Huyền Lâm từ lâu.

Lục Huyền Lâm cau mày nhìn cô ta, cũng không hề phản ứng quá lớn với câu nói này. Anh chỉ chuyển tầm mắt quay lại nhìn máy tính, như thể chiếc máy tính đó còn thú vị hơn Trịnh Uyển Khanh.

Liếc thấy động tác của anh, sắc mặt Trịnh Uyển Khanh tái mét, hai tay nắm chặt trông hơi xấu hổ.

“Ngồi đi.” Qua một lúc lâu, cô ta mới nghe thấy giọng nói trầm thấp của Lục Huyền Lâm vang lên. Trịnh Uyển Khanh ngồi xuống ghế sô pha cách đó không xa, cô ta gần như tham lam nhìn bên sườn mặt của anh, nhung nhớ vòng tay anh.

“Có chuyện gì?” Lục Huyền Lâm kiệm lời như ngọc.

Trịnh Uyển Khanh như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, nhớ đến chuyện mà Trịnh Khôi dặn dò mình, cô ta mở miệng nhưng không thốt lên lời.

Khó khăn lắm cô ta mới được gặp Lục Huyền Lâm một lần, cô ta không muốn nhắc đến những chuyện khiến người ta phiền não kia.

Cuối cùng, cô ta cũng chỉ lên tiếng hỏi một câu: “Gần đây anh sống có tốt không?”

Sắc mặt Trịnh Uyển Khanh vô cùng nhợt nhạt, những lời này khiến cho cô ta dần cảm thấy đau buồn. Dường như giữa cô ta và Lục Huyền Lâm đã thay đổi từ cái gì cũng có thể nói với nhau thành không có gì để nói với nhau nữa rồi.

Lục Huyền Lâm chỉ ậm ừ một tiếng, sau đó khách sáo nói một câu: “Còn cô?” Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Rõ ràng chỉ là một câu rất khách sáo đơn giản, nhưng vào trong tai của Trịnh Uyển Khanh lại như có một tầng ý nghĩa sâu xa khác.

Nó gợi lên trong lòng Trịnh Uyển Khanh những chuyện thương tâm kia, cô ta thấy mình được Lục Huyền Lâm quan tâm, thậm chí còn cảm thấy mối quan hệ giữa hai người đã trở lại như lúc ban đầu.

Vạy là cô ta bật khóc đứng dậy khỏi ghế sô pha, lao thẳng vào trong lòng Lục Huyền Lâm bắt đầu nhỏ giọng nức nở: “Em không hề ổn, không ổn một chút nào hết. Em nhớ anh, Huyền Lâm. Tại sao anh lại nhẫn tâm như vậy? Nói không cần em là không cần thật luôn!”

Không phải Trịnh Uyển Khanh giả vờ, cô ta thực sự cảm thấy đau lòng. Quả thực những ngày tháng rời khỏi nhà họ Lý, rời khỏi Lục Huyền Lâm giống như một ngày bằng cả một năm vậy.

Mỗi người đàn ông mà Tiêu Hà sắp xếp cho cô ta xem mắt đều thua xa Lục Huyền Lâm. Bọn họ nông cạn không có năng lực, kiêu ngạo lại không biết quan tâm. Điều quan trọng hơn chính là không một người nào đối xử thật lòng với cô ta như anh cả.

Họ chỉ vì vẻ ngoài này của cô ta, do không có gia thế tốt nên không ai bằng lòng kết hôn với cô ta.

Lục Huyền Lâm để mặc cho cô ta ôm mình, lông mày dần nhíu lại, nhưng Trịnh Uyển Khanh vẫn chưa kết thúc.

Bình luận

Truyện đang đọc