CHƯƠNG 744
“Cô đã chết sáu năm rồi, tại sao còn trở về?”
“Mẹ, con sợ…”
Tịch Tịch sợ hãi nhào vào lòng Lý Tang Du, Mộ Mộ thì bắt chước Lục Huyền Lâm bảo vệ cô sau người mình.
Cậu phải làm đàn ông bảo vệ mẹ!
“Đừng sợ, không sao đâu.” Lý Tang Du vỗ lưng Tịch Tịch.
Dáng vẻ run cầm cập của cô bé khiến người ta đau lòng, nhưng Tịch Tịch vốn là một cô bé nhát gan, hơn nữa chuyện lần trước vẫn để lại bóng ma tâm lý cho cô bé, Mộ Mộ thì đỡ hơn nhiều.
Lục Huyền Lâm cảm thấy mình không nên giữ Lý Tang Du ở lại, mặc dù sau khi trở lại nhà họ Lục, chắc chắn sẽ phải đối mặt.
Nhưng những chuyện này vẫn còn chưa chắc chắn, nói không chừng anh có thể xử lý tốt chứ không nên tùy tiện như này.
“Lục Hương Cầm, em bình tĩnh lại được không? Em làm bọn trẻ sợ rồi kia kìa!”
Thấy dáng vẻ sợ hãi của Tịch Tịch, mẹ Lục không khỏi la lên.
Đó là cháu gái của bà ta đấy!
“Bọn trẻ? Bọn trẻ nào?” Lúc này Lục Hương Cầm mới nhìn thấy hai bóng dáng nhỏ nhắn kia, dần trở nên yên lặng.
Bà ta cũng không phải là người vô lý, chỉ là vì cơn giận sôi trào quá thôi.
Sự xuất hiện của hai đứa trẻ đã nhắc nhở bà ta, chuyện này không hề đơn giản.
Khung cảnh hỗn loạn đã trở nên yên tĩnh.
Bên ngoài phòng bệnh, Lục Huyền Lâm kể lại sơ lược chuyện ông cụ ngất xỉu.
“Con đã cho người đi điều tra, chắc sau đó có người tới nên mới khiến ông nội bị ngất xỉu, là trách nhiệm của con.” Lục Huyền Lâm chân thành nói.
Lục Hương Cầm nhíu mày: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Lục Huyền Lâm, cháu vì cô ta nên mới sốt sắng đưa Dĩ Mai vào tù đúng không?”
Vừa nhắc tới chuyện này, Lục Hương Cầm lại trở nên kích động. Dù bà ta đã đè thấp giọng nhưng âm thanh vẫn khá lớn.
Không để lửa giận bén người, Lý Tang Du dẫn lũ trẻ tới cách đó không xa chơi.
Cô gặp được ông cụ Lục rồi thì sẽ đi ngay, cũng không muốn dính dáng nhiều, bây giờ cứ để Lục Huyền Lâm tự đối mặt.
“Cháu đã cho cơ hội rồi, là do chị ta không biết quý trọng. Cô à, lẽ nào cô biết tại sao chị cả lại đối xử như vậy với Tang Du sao? Hay là, cô nói cháu biết Tang Du đã làm sai chuyện gì đi? Dù cô ấy không trở lại, cháu vẫn sẽ đưa chị ta vào đó.”
Vẻ mặt Lục Huyền Lâm nghiêm túc, nói cho Lục Hương Cầm biết rằng đây là sự thật không thể tránh khỏi.
“Cháu…” Đây cũng là sự khó hiểu của Lục Hương Cầm.
Sao một đứa trẻ hiểu chuyện như vậy lại tìm cách hại người khác chứ?
“Nếu chị cả đồng ý thừa nhận lỗi lầm của mình, sau đó xin lỗi Tang Du thì cháu nghĩ cô ấy sẽ không để ý chuyện thả chị ta ra đâu.”
“Hương Cầm, em đi khuyên nhủ Dĩ Mai chút đi. Bây giờ Tang Du đã trở lại rồi, còn dẫn theo lũ trẻ nữa. Nếu Dĩ Mai vẫn muốn hại người, chúng ta cũng không thể để con bé sống ở nhà họ Lục được!” Mẹ Lục khuyên bảo: “Nếu có thể biết rõ ngọn ngành thì Tang Du cũng đồng ý thay đổi, em nói có đúng không? Đều là người một nhà với nhau cả!”