BÀ LỤC LẠI CHO TÔI LEO CÂY

CHƯƠNG 788

Bắt đầu đi làm.

Cả ngày hôm nay tâm trạng của Chu Nhã Khiết đều rất tốt, thỉnh thoảng lại hỏi thăm Lục Nghiên Tịch một chút, hỏi cô có muốn đến bệnh viện kiểm tra kỹ lại không.

Lục Nghiên Tịch không hiểu, nhưng vẫn khẽ gật đầu. Sức khỏe của cô dường như ngày càng kém đi rồi.

Cô sợ, sợ mình sẽ không còn bao nhiêu thời gian nữa.

“Lục Nghiên Tịch, vào đây.” Văn phòng tổng giám đốc gọi điện thoại tới.

Lục Nghiên Tịch nghe điện thoại mà sững sờ, cô và Chu Nhã Khiết tròn mắt nhìn nhau. Sau khi nhận ra sự nghi hoặc trong mắt đối phương, Lục Nghiên Tịch bỏ cuộc.

Binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn thôi.

Ôm tâm trạng kỳ quặc trong lòng, Lục Nghiên Tịch bước vào văn phòng tổng giám đốc.

Tư Bác Văn giải quyết xong văn kiện trong tay, sau đó mới ngẩng đầu lên: “Cô cũng phải cố gắng học tập đi, đừng để làm mất mặt tôi và nhà họ Lục.”

Mang áp lực của cả hai nhà ra nói thế này là muốn làm gì đây? Lục Nghiên Tịch nghe mà thấy mơ hồ.

Mãi đến khi Tư Bác Văn rút một xấp văn kiện nhỏ trên bàn, ra hiệu cho Lục Nghiên Tịch mang đi: “Đi đọc đi. Sau đó phải chỉ ra ba lỗi trong mỗi một văn kiện, là ít nhất ba lỗi nhé.”

Lúc anh bổ sung thêm câu phía sau, Lục Nghiên Tịch đã muốn tự tử luôn cho rồi. Tám tập văn kiện này phải đọc đến lúc nào mới xong chứ? Hơn nữa, những văn kiện này đều đã được Tư Bác Văn ký tên thì gần như là không có vấn đề gì lớn.

“Không làm xong thì không được ăn cơm!” Thấy cô không nhúc nhích, Tư Bác Văn lại nói thêm.

Bóc lột, đây chính là bóc lột. Nhưng ngoài việc nghe theo, Lục Nghiên Tịch cũng không còn cách nào khác. Cô đành phải ngoan ngoãn ôm đống văn kiện này sang một bên đọc.

Mất cả một buổi sáng Lục Nghiên Tịch mới đọc xong. Sau khi giao lại văn kiện, cô lập tức rời khỏi nơi ngột ngạt này. Cô luôn có cảm giác ánh mắt Tư Bác Văn đang nhìn mình, nhưng lúc ngẩng đầu lên thì Tư Bác Văn lại đang bận rộn. Làm việc cả một buổi sáng, thật sự là đau hết cả đầu.

Sau khi miễn cưỡng chọn ra một số lỗi không tính là đáng trách, cô ủ dột quay trở về.

Chu Nhã Khiết thấy sắc mặt của cô bất ổn, bèn vội vàng nhích lên: “Tổng giám đốc Tư bảo cậu làm gì thế?”

Dáng vẻ tràn đầy phấn khởi này khiến Lục Nghiên Tịch cảm thấy kỳ quặc, mới quá trưa không lâu mà thái độ của Chu Nhã Khiết đã thật sự quay ngoắt một trăm tám mươi độ luôn rồi.

“Cũng không có gì.” Lục Nghiên Tịch lắc đầu, quay trở lại bàn làm việc của mình, sau đó mới hỏi vấn đề mà mình vẫn luôn canh cánh trong lòng: “Chu Nhã Khiết, bác sĩ có nói tớ bị bệnh gì không?”

Cô vội vàng đi làm, vừa quay về lại bị gọi thẳng vào phòng làm việc. Lúc này, trong lòng cô có chút không chắc chắn lắm.

“Không có việc gì. Bác sĩ Mộ nói cậu chỉ hơi sốt nhẹ với cả say rượu thôi.” Chu Nhã Khiết thoáng dừng lại, sau đó nói tiếp: “Tửu lượng của cậu kém thật đấy, nếu không phải tớ có mặt đúng lúc thì bây giờ cậu phải làm sao?”

Ở một nơi như quán bar, Lục Nghiên Tịch lại là một cô gái xinh đẹp, không chừng đám đàn ông kia sẽ muốn làm ra chuyện gì ấy chứ.

Mà lúc đó, cô ấy cũng kịp thời giúp được Lục Nghiên Tịch.

Mặc dù không nói rõ nhưng Lục Nghiên Tịch cũng biết, cô hơi áy náy: “Xin lỗi cậu nhé, tớ cũng không ngờ tửu lượng của mình lại kém như vậy.”

Cô xoa xoa mũi, cảm thấy có chút may mắn.

Bình luận

Truyện đang đọc