BÀ LỤC LẠI CHO TÔI LEO CÂY

CHƯƠNG 432

Đôi mắt Tang Du ươn ướt, có mấy giọt nước mắt lập tức rơi xuống chăn bông.

“Mẹ hứa với con là ba mẹ sẽ không bao giờ rời xa nhau.”

“Vậy thì… mẹ ngoắc tay với con đi.”

Bùi Lâm móc ngón út với cô bé, cảm thấy trong lòng khó chịu khôn cùng, điều duy nhất khiến bà không yên tâm chính là Tang Du. Bệnh lao của bà ngày càng nặng.

Tại sao ngay từ đầu không mang theo Tang Du rời đi? Không phải chỉ là cuộc sống khó khăn hơn một chút thôi sao, có cái gì không vượt qua được chứ?

Nếu có thể hối hận đến chết thì Bùi Lâm đã chết hàng chục lần.

“Mẹ, Tang Du không khóc nữa, mẹ cũng đừng khóc…” Tang Du nhìn thấy Bùi Lâm rơi lệ thì vội vàng lau nước mắt cho bà: “Đều tại ba con không tốt, ba là đồ xấu xa. Bà nội nói rồi, nếu ba không tốt thì nói với bà, bà sẽ dạy dỗ ba cho.”

Có lẽ để một đứa trẻ phải chấp nhận chuyện như vậy là quá đau đớn, nên cả nhà họ Lý và nhà họ Bùi đều không có ai đề cập đến chuyện đó với cô bé.

Bà đã sắp từ giã cõi đời, có nói với Tang Du là thực ra bà sống không hạnh phúc thì thực sự là đả kích quá lớn với cô bé.

“Sao có chuyện đấy được, ba con rất tốt, chỉ là trong tim mẹ thấy đau thôi.”

Bùi Lâm muốn tạo cho cô bé một môi trường sống hạnh phúc, cho dù bà có phải một thân một mình chịu đựng nỗi đau này đi nữa.

“Mẹ đau tim sao? Sao tim mẹ lại đau? Mẹ đợi nhé. Con đi tìm bác sĩ lấy thuốc cho mẹ. Uống thuốc xong rồi bệnh gì cũng sẽ khỏi.”

“Căn bệnh này không có thuốc chữa. Mẹ nghỉ ngơi là được, sau này sẽ không sao đâu. Khi nào lớn lên con sẽ hiểu…”

Tang Du chớp mắt, mấy lời mà Bùi Lâm nói, cô bé không hiểu câu nào cả.

Kết quả là khi mẹ đưa chiếc khăn ra, Tang Du liền lau nước mắt đi rồi nói tiếp, đôi mắt đỏ hoe: “Mẹ ơi, một thời gian nữa con sẽ thi lên cấp. Sẽ có ngày con vượt qua mẹ và được biểu diễn trên sân khấu!”

“Mẹ sẽ đợi…”

“Đúng rồi, tháng sau trường tổ chức một buổi biểu diễn văn nghệ. Con sẽ biểu diễn trên sân khấu đấy. Mẹ nhất định phải đến xem nhé.” Tang Du đắc ý, trên mặt nở một nụ cười trẻ thơ.

“Được, mẹ sẽ đi…”

Mỗi lần hứa như vậy, Bùi Lâm lại cảm thấy trái tim vốn đã tàn tạ của mình lại có thêm vài vết sẹo. Liệu bà có thể thực sự tận mắt chứng kiến con gái biểu diễn trên sân khấu không…

Chớp mắt đã đến ngày hội diễn.

Tang Du đứng trong hậu trường liên tục nhìn xuống khán giả dưới sân khấu.

Các tiết mục lần lượt trôi qua, sắp đến lượt cô bé phải biểu diễn rồi mà vẫn không thấy bóng dáng Bùi Lâm đâu.

Bà nội bước đến nhẹ nhàng xoa đầu cô bé, an ủi: “Tang Du, có thể là mẹ cháu vẫn đang đi trên đường. Cháu cứ yên tâm lên biểu diễn cho tốt rồi quay clip cho mẹ xem, chắc chắn mẹ cháu sẽ rất vui.”

Tang Du gật đầu, trong lòng có hơi lo lắng.

Sân khấu cô bé sắp lên diễn hơi tối, cô không nhìn thấy nước mắt rưng rưng trong mắt bà nội.

“Tiếp theo chúng tôi xin mời bạn Lý Tang Du từ lớp số ba trình diễn tiết mục của mình…”

Sau lời giới thiệu chuyển tiết mục của người dẫn chương trình, Tang Du thong thả bước lên sân khấu.

Bình luận

Truyện đang đọc