CHƯƠNG 697
Lục Huyền Lâm cũng bị chọc cười khi nhìn dáng vẻ ngồi ngay ngắn của Mộ.
Mộ của anh sao lại đáng yêu như vậy chứ?
“Anh ngồi rồi, anh ghét nhất là được người khác bế! Chú, chú thật lợi hại!” Dáng vẻ ngoan ngoãn của Mộ khiến Tịch càng thêm khâm phục Lục Huyền Lâm.
Ngay cả ba Thái Vũ Hàng cũng không lợi hại như vậy, ông chú kỳ lạ này lại làm được!
Lời khen ngợi của Tịch khiến Lục Huyền Lâm càng thêm hài lòng.
“Chú, cháu không thích được bế.” Mộ vẫn không chết tâm: “Cháu đã lớn rồi, có thể ngồi rồi.”
Cậu bé vẫn luôn muốn trưởng thành thật nhanh, bây giờ sao có thể để người khác bế chứ, cậu bé có thể tự ngồi.
“Trưởng thành? Bao nhiêu tuổi? Vẫn còn rất nhỏ mà?”
Cho dù bao nhiêu tuổi cũng là bảo bối của bọn họ, hơn nữa bây giờ vẫn còn nhỏ như vậy.
Sao Lục Huyền Lâm nỡ buông tay chứ?
Không chỉ là bế, anh còn muốn làm những chuyện mà ba con vẫn thường làm với cậu bé.
Mộ không muốn được bế, vẫn vặn vẹo, cuối cùng cũng nhìn về phía Lý Tang Du cầu cứu, giọng nói có chút làm nũng: “Mẹ.”
Rất ít khi nhìn thấy Mộ như vậy, ngược lại Lý Tang Du cũng cảm thấy rất vui.
Nhưng lại không có thời gian quan tâm đến cậu bé, bởi vì Tịch đang ầm ĩ.
Tịch đôi mắt đỏ hoe, đưa tay ra với Lý Tang Du: “Mẹ, Tịch cũng muốn được bế.”
“Bế? Tịch không phải con vẫn đang ngồi trên giường sao?”
“Nhưng, Tịch muốn mẹ bế, trên giường cứng lắm….”
Cứng? Vậy sao chỗ con ngồi lại lún xuống?
“Đã năm tuổi rồi, không thể lúc nào cũng bắt người khác bế nữa!”
Cho dù Tịch rên rỉ như thế nào, Lý Tang Du cũng từ chối.
Bây giờ Tịch nên tự lập, không thể lần nào cũng dính lấy cô giống như kẹo cao su được.
Đến lúc trưởng thành thì phải làm sao? Sao lại không hiểu chuyện được bằng một nửa Mộ chứ?
Một số chuyện, thật sự khiến cô suy nghĩ rất nhiều mà không thể hiểu được.
Mấy người vui đùa, ồn ào, trong phòng bệnh truyền ra tiếng cười nói vui vẻ, không ít người đi qua, đều dừng lại, muốn nhìn vào trong phòng bệnh. Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Chỉ tiếc là A Minh canh giữ ở bên ngoài phòng bệnh, không dám quá suồng sã.
Nhưng A Minh cũng rất muốn nhìn xem dáng vẻ một nhà bốn người của Tổng giám đốc ở cùng nhau, ánh mắt không ngừng liếc nhìn vào bên trong.
Hai đứa bé uống sữa xong, mệt mỏi lăn ra ngủ.
Lý Tang Du cho hai đứa nằm ngủ cùng nhau, sau đó cùng Lục Huyền Lâm đi ra ngoài.
“A Minh, cậu ở đây trông chừng, tôi và Tang Du đi gặp mấy người kia.”
“Vâng.”
Đã đến lúc xả giận rồi.
Trước đây, nhà họ Lý cũng là một gia tộc lớn ở thành phố A, Lý Tang Du chưa từng bị người khác làm cho nổi giận, người khác thấy cô cũng phải cung kính, lễ phép.