BÀ LỤC LẠI CHO TÔI LEO CÂY



Ánh mắt Lục Huyền Lâm âm u, vẻ mặt hung hăng, làm tổng giám đốc đã lâu, khí thế không giận mà uy giống như bẩm sinh đã có.
“Tôi… Chúng ta không phải…”
Lý Tang Du nói chuyện không còn lưu loát nữa, cô hận không thể tát mình một cái cho tỉnh, lúc mấu chốt như vậy mà lại như chiếc xe bị tuột dây xích.
“Cô thế nào… Bệnh đã khỏi chưa mà xuất viện rồi.”
“Chúng ta sắp ở riêng rồi, anh quan tâm tôi có khỏi bệnh hay không làm gì.” Lý Tang Du ngửa đầu nhìn anh, nói rõ ràng.
Nhưng Lục Huyền Lâm hoàn toàn không có ý kiến gì, thậm chí vẻ mặt anh cũng không chút thay đổi, chỉ có khóe miệng giật giật, mang theo một chút giễu cợt.
“Ở riêng? Ai nói với cô là chúng ta sẽ ở riêng.”
Lý Tang Du ghét nhất là nhìn thấy vẻ mặt như đúng rồi này của Lục Huyền Lâm, dáng vẻ như xem cô là một trò đùa vậy.
Mặt trời bên ngoài rất gay gắt, Lý Tang Du ngẩng đầu nhìn anh, phải đối mặt với ánh mặt trời, đôi mắt to ngập nước, khí thế lập tức suy giảm.
Dù vậy, Lý Tang Du vẫn cố gắng chống lại ánh mắt của anh, cao giọng: “Anh đã không đồng ý ly hôn, chúng ta lại khó chung sống với nhau như vậy, ở riêng là biện pháp tốt nhất, tôi dọn ra ngoài sớm thì đều tốt cho cả anh và tôi.”
“Câm miệng!” Lục Huyền Lâm thật sự không còn kiên nhẫn: “Lão Trương, còn ngẩn ngơ ở đó làm gì, mang hành lý của mợ cả vào nhà đi.”

Lý Tang Du vừa định ngăn cản đã bị Lục Huyền Lâm kéo cổ tay dắt lên xe, cô giãy giụa không muốn đi.

Nhưng xiềng xích của Lục Huyền Lâm sao có thể dễ dàng thoát ra như vậy, cuối cùng vẫn bị cưỡng ép nhét vào ghế lái phụ.
“Anh như vậy là làm sao? Không phải anh vừa nhìn thấy tôi thì thấy phiền ư? Bây giờ tôi đồng ý nguyện vọng của anh, sao anh lại không chịu?”
Lý Tang Du lải nhải khiến Lục Huyền Lâm nhíu mày, nếu trên xe có băng dính, anh nhất định sẽ không do dự mà dùng cho Lý Tang Du .
“Đừng nói nhảm nữa, tôi đã nói là không ly hôn.

Cô có lật trời cũng đừng hòng tách khỏi sổ hộ khẩu của tôi.

Ở riêng? Càng không có khả năng.”
“Vậy bây giờ rốt cuộc anh muốn tôi ở đâu?”

Xe Rolls Royce màu đen chạy với tốc độ cao nhất, Lý Tang Du mới xuất viện, cơ thể vẫn chưa khỏe để đi xe.

Hiện giờ cô cảm thấy đầu óc choáng váng, có cảm giác rất muốn ói.
Nhưng rất rõ ràng, nếu ói trên xe, Lục Huyền Lâm nhất định sẽ không tha cho cô.
Thấy sắc mặt Lý Tang Du như tờ giấy, Lục Huyền Lâm cuối cùng vẫn không nhẫn tâm, dần dần thả chậm tốc độ xe.

Năm phút sau, chiếc Cayenne một lần nữa chạy bình ổn trên đường nhựa.
Trong xe yên tĩnh thật lâu, nửa ngày sau giọng nói trầm thấp của Lục Huyền Lâm mới chầm chậm vang lên.
“Tôi dẫn cô đi gặp ông cụ, bác sĩ nói thân thể ông ấy càng ngày càng không ổn.”
Ngón tay Lý Tang Du run lên, không ngờ là đi gặp ông cụ.

Thật sự là đã lâu cô không nhìn thấy ông cụ.
“Sao lại…”
Cô vẫn luôn nghĩ ông cụ sẽ sống lâu trăm tuổi, thân thể khỏe mạnh, đột nhiên nói thân thể ông cụ không ổn, trong lòng Lý Tang Du không chịu nổi.


Bình luận

Truyện đang đọc