CHƯƠNG 178
Lý Tang Du còn chưa tỉnh, trong lòng anh rất lo lắng.
“Con trai, do bọn họ quá đáng.” Mẹ Lục nhìn thấy Lục Huyền Lâm, giọng lập tức mềm xuống.
Người nhà họ Lục biết rõ tính cách của Lục Huyền Lâm, anh còn không đặt ông cụ vào mắt nữa.
“Chuyện của con thì con sẽ tự quyết định, mẹ đừng can thiệp vào.” Lục Huyền Lâm đi xuống cầu thang.
“Hôn nhân này cần gì phải tiếp tục nữa? Sớm ly hôn đi, không cần phải nhìn sắc mặt người ta.” Mẹ Lục hầm hừ liếc ba Lý.
Lúc Lục Huyền Lâm vừa muốn tức giận, trên lầu truyền đến một giọng nói yếu ớt.
“Tôi cũng đồng ý ly hôn!” Tóc dài của Lý Tang Du rối loạn, sắc mặt rất kém, vịn tay vào cầu thang, cô mặc áo ngủ đứng ở đầu cầu thang nhìn đám người trong phòng khách.
Lục Huyền Lâm quay đầu lại nhìn Lý Tang Du, trong mắt đầy đau lòng.
Giọng của cô không lớn, nhưng mỗi người trong phòng khách đều nghe thấy.
Lục Huyền Lâm nhanh chóng bước lên cầu thang: “Cô tỉnh lại từ lúc nào?”
Anh vừa ra khỏi phòng ngủ của cô, khi đó cô vẫn chưa tỉnh, nhất định tiếng bọn họ cãi nhau đã đánh thức cô.
Anh muốn đỡ cô nhưng cô từ chối.
Lý Tang Du không trả lời Lục Huyền Lâm, cô vịn vào cầu thang, cô chỉ cảm thấy choáng váng, làm như vậy mới có thể không ngã xuống, vừa rồi cô đã dùng hết sức lực để nói ra câu này.
“Du, sao con lại xuống giường? Có phải mọi người ầm ĩ đánh thức con đúng không?” Ba Lý lập tức chạy lên lầu đỡ Lý Tang Du.
Lý Tang Du tự nhiên dựa vào người ba mình.
Lục Huyền Lâm nhìn thấy tất cả, chỉ có thể tức giận mà không nói.
“Ba, con không sao.” Lý Tang Du nhìn về phía phòng khách: “Nếu mọi người đã ầm ĩ như vậy thì nói rõ ràng một lần luôn đi.”
Lý Tang Du nhìn người nhà họ Lục khinh thường người nhà mình như thế thì trong lòng không dễ chịu, mọi chuyện bắt nguồn từ cô.
“Du, con về phòng trước, có ba ở đây rồi.” Ba Lý nhìn con gái đang sốt cao vẫn phải lo lắng chuyện của hai nhà, suýt nữa rơi lệ.
Lục Huyền Lâm cũng rất bực bội, lúc này anh cảm thấy mình vô dụng, không làm được gì cả, cũng không giúp được gì.
Ngay cả Lý Tang Du cũng coi anh là người ngoài.
Trong lòng Lục Huyền Lâm đầy lửa giận, buột miệng thốt ra: “Nói cô đừng quan tâm thì đừng quan tâm nữa, quay về phòng nghỉ ngơi đi.”
Điều này làm cho ba Lý càng thêm tức giận: “Cậu đối xử với con gái tôi thế à? Sao tôi không sớm phát hiện ra bộ mặt thật của người nhà họ Lục mấy người chứ, vậy mà tôi còn tin tưởng cậu sẽ đối xử tốt với con gái của tôi, tôi đúng là mắt mù.”
Tiêu Hà nhìn thấy tất cả, trong lòng biết rõ ràng Lý Tang Du sống không tốt ở nhà họ Lục, đây là chuyện bà ta muốn nhìn thấy nhất, đương nhiên sẽ không nói cho ba Lý.
Bà ta cũng biết tính tình của Lý Tang Du, cô có nỗi khổ gì cũng sẽ không nói cho ba Lý, cho nên Lý Tang Du càng sống không tốt, bà ta càng vui vẻ, bà ta hy vọng Lý Tang Du vẫn luôn sống trong dầu sôi lửa bỏng.