BÀ LỤC LẠI CHO TÔI LEO CÂY

CHƯƠNG 772

“Ha.” Tư Bác Văn nhẹ giọng cười một tiếng, tâm trạng lập tức trở nên tốt hơn: “Một ngôi sao nữ thôi mà, thiếu gì?”

Dứt lời, trong xe lại chìm vào yên tĩnh.

Mãi đến khi tới nơi tổ chức hôn lễ, trước khi xuống xe, Lục Nghiên Tịch ngồi trong xe, nhìn Tư Bác Văn bên cạnh, cô mới cúi đầu hỏi: “Tư Bác Văn, bây giờ hủy bỏ hôn lễ vẫn còn kịp đấy.”

“Đừng quên những gì tôi đã nói.” Chút kiên nhẫn cuối cùng đã dùng hết, Tư Bác Văn bế ngang người cô, đi đến nơi diễn ra hôn lễ.

Hành lang hoa màu trắng, khách mời chúc mừng ở hai bên, mọi thứ đều tiến hành theo thường lệ. Tiếng nhạc vui vẻ, tiếng cười đùa, trẻ con hi hi ha ha vô cùng náo nhiệt, người lớn cười nói với nhau.

Lời thề trong hôn lễ: “Cho dù nghèo khó hay phú quý… Con có đồng ý không?”

“Không đồng ý. Không được. Lục Nghiên Tịch, cô cút đi! Tư Bác Văn là của tôi, chỉ có thể là của tôi thôi!” Vị khách đến cuối cùng là Diệp Quỳnh Như mặc váy cưới màu trắng, trang điểm tinh xảo. Có lẽ vì lúc tiến vào hơi khó khăn nên kiểu tóc của cô ta hơi lộn xộn.

Trông khá nhếch nhác.

“Diệp Quỳnh Như?” Trong đám đông có tiếng xì xào bàn tán, dù sao mọi người cũng đều biết về tin tức giật gân tối hôm qua.

Ánh mắt Tư Bác Văn vô thức trở nên lạnh lẽo, người đàn ông phụ trách an ninh bên cạnh cũng nhanh chóng đi tới.

“Tư Bác Văn, tại sao anh lại đối xử với em như vậy? Lúc chúng ta ở bên nhau, chẳng phải anh đã nói sẽ cưới em sao?” Diệp Quỳnh Như thấy có người bao vây mình, cô ta lập tức chạy vào giữa đám đông, đến gần Tư Bác Văn đang ở trên sân khấu.

Ở bên nhau, chó cùng rứt giậu rồi à? Lục Nghiên Tịch thấy thế bèn yên lặng lui về phía sau một bước, giấu đi khuôn mặt để người khác không thấy rõ biểu cảm của cô.

Tư Bác Văn để ý tới chi tiết này, hơi thở quanh người anh càng lạnh lùng hơn. Anh nhìn Diệp Quỳnh Như, dần dần nổi lên sát ý.

“Lục Nghiên Tịch, dùng cách này để có được một người đàn ông, cô đê tiện thật đấy. Chẳng phải chỉ ỷ vào thân phận cô chủ nhà họ Lục thôi ư? Ngoài điều này ra, cô còn có gì nữa? Cô dựa vào cái gì để độc chiếm Tư Bác Văn!” Diệp Quỳnh Như hoàn toàn không có ý định dừng lại, nào là con điếm, kẻ thứ ba, cô ta dùng hết những lời lẽ bẩn thỉu đó để chửi Lục Nghiên Tịch.

Vì bảo vệ muốn bắt Diệp Quỳnh Như nên đám đông loạn hết cả lên, để cô ta lợi dụng lúc hỗn loạn chạy lên sân khấu.

Tư Bác Văn nhìn người phụ nữ vô cùng đáng thương ở trước mặt, anh lui về sau một bước.

Đứng bên cạnh Lục Nghiên Tịch.

“Bác Văn, anh…” Diệp Quỳnh Như biết Lục Nghiên Tịch có thân phận. Vì nhà họ Tư, Tư Bác Văn nhất định sẽ đồng ý. Cô ta chĩa mũi dùi về phía Lục Nghiên Tịch: “Cô dựa vào cái gì mà…”

Chát!

Một âm thanh giòn giã vang lên. Bao gồm cả Diệp Quỳnh Như bị đánh, mọi người ở đây đều ngây ra nhìn Lục Nghiên Tịch, bỗng chốc không nói nên lời.

“Lục Nghiên Tịch, cô dám đánh tôi ư?” Diệp Quỳnh Như che khuôn mặt sưng đỏ, nước mắt lưng tròng.

“Diệp Quỳnh Như, tốt nhất là cô tránh xa tôi ra một chút đi.” Lục Nghiên Tịch ngẩng đầu, xoa bóp cổ tay.

Là tránh xa tôi, không phải tránh xa anh ấy.

Bình luận

Truyện đang đọc