BÀ LỤC LẠI CHO TÔI LEO CÂY

CHƯƠNG 837

Lục Nghiên Tịch gật đầu: “Vâng, cảm ơn bác sĩ.” Giọng cô rất bình thản, lại chẳng chú ý rằng, tay của Tư Bác Văn đã bị cô nắm đỏ cả lên.

Bên ngoài cô bình tĩnh, nhưng bên trong lại đang rất tức giận. Tư Bác Văn nhìn tay của mình là biết, người phụ nữ này thích dùng vẻ ngoài để lừa người khác như vậy ư? Anh bỗng nhớ tới rất nhiều khung cảnh, có phải lần nào cô cũng cố ý ra vẻ kiên cường không?

Ra khỏi phòng làm việc, cả đường đi cô đều cúi đầu, hoàn toàn dựa vào Tư Bác Văn đưa cô về phòng bệnh.

Bên trong đã có không ít người, đều đang nói chuyện, tiếng nói truyền tới tận bên ngoài còn nghe thấy.

“Mấy người có thể im lặng chút được không?” Lục Nghiên Tịch lạnh mặt, vừa nói một câu, ai nấy đều lập tức im hẳn.

Lúc này cô mới đi tới nhìn Lý Tang Du. Sau khi thấy sắc mặt của bà đã dần hồi phục, cô khẽ thở hắt ra một hơi.

Mà ở ngoài cửa, không biết từ lúc nào đã có thêm một bóng người.

Ngụy Như Mai đứng ở cửa, nhìn hai người nắm chặt tay nhau, nét mặt lập tức sa sầm: “Bác Văn.” Cô ta khẽ gọi một tiếng, thấy Tư Bác Văn quay đầu, cô ta khẽ nhếch miệng mỉm cười, hai mắt bỗng chốc đỏ hồng lên.

Cô ta mấp máy miệng, muốn nói gì đó nhưng qua hồi lâu vẫn không thốt ra được chữ nào, quay người bỏ chạy.

Tư Bác Văn cứ như chẳng do dự gì, lúc thấy Ngụy Như Mai bèn lập tức giằng khỏi tay của Lục Nghiên Tịch, vừa muốn giải thích đã thấy Ngụy Như Mai chạy đi, anh vội vàng đuổi theo.

Lục Nghiên Tịch bèn nhấc bàn tay chợt mất đi hơi ấm của mình lên, cười mỉa một tiếng.

Bầu không khí chợt lắng xuống, Lục Nghiên Tịch chuẩn bị về nhà họ Lục lấy quần áo để thay rửa, Lý Tang Du cần phải nhập viện, cô không dám lơi là.

Mà Lục Hương Cầm và Vu Diễm My cũng chuẩn bị về nhà.

Chu Nhã Khiết còn việc ở công ty nên cũng phải về rồi, nếu không ngày mai sẽ không thể hoàn thành được.

Lúc cô ấy áy náy nói với Lục Nghiên Tịch, Lục Nghiên Tịch còn an ủi mấy câu: “Nếu như áy náy thì sáng mang bữa sáng cho tớ.” Cô chỉ đùa vậy thôi.

Chu Nhã Khiết lập tức đồng ý, đưa Lục Nghiên Tịch về nhà họ Lục xong, cô ấy cũng về nhà.

Lục Nghiên Tịch vừa vào cửa nhà đã gọi giật Lục Hương Cầm đang lên tầng lại: “Cô, ai đun nóng dịch dinh dưỡng lên thế?”

“Hả? Dịch dinh dưỡng gì cơ?” Lục Hương Cầm quay đầu qua, cả mặt kinh ngạc: “Tôi cũng chẳng phải người không hiểu biết, sẽ cố tình sai người đun nóng dịch dinh dưỡng chắc? Lục Nghiên Tịch, đừng hắt nước bẩn lên người tôi, tôi không tới mức phải đi hại mẹ cô đâu.”

Còn nữa, bây giờ Lý Tang Du có cái gì đáng để hại nữa đâu?

Ba cũng chết rồi, mẹ thì như vậy, Lục Nghiên Tịch không nghi ngờ lời bà ta nói, bởi vì đây là nhà họ Lục, nếu là bà ta làm, tuyệt đối sẽ không nói toạc ra như vậy.

Nhưng Lục Nghiên Tịch vẫn nghi ngờ, đợi Lục Hương Cầm và Vu Diễm My về phòng, cô mới đi hỏi bác sĩ gia đình. Nhưng lời của bọn họ giống y như đúc với lời của Lục Hương Cầm, bọn họ biết tác dụng và công hiệu của dịch dinh dưỡng, không thể nào phạm phải sai lầm thấp kém như vậy được.

Nhưng mà, cô lấy được một số thông tin hữu ích.

Bình luận

Truyện đang đọc