BÀ LỤC LẠI CHO TÔI LEO CÂY

CHƯƠNG 564

Nhưng làm sao bọn họ lại dám nói Lục Dĩ Mai không gây ra hậu quả không thể cứu vãn nào!

“Hôm nay cháu không đến đây để nghe mọi người nói những chuyện đó. Cháu đến đây để nói với mọi người là hãy chuẩn bị sẵn sàng đi, cháu sẽ mời một đội luật sư giỏi nhất để khởi tố Lục Dĩ Mai!”

Lục Huyền Lâm ngước mắt nhìn về phía những người trong nhà họ Lục mà không có nửa phần thông cảm hay thương hại.

“Huyền Lâm, cháu không thể làm như vậy được.” Giọng cầu xin của một người phụ nữ chợt vang lên tạo cảm giác đột ngột trong căn phòng khách đang rất yên tĩnh.

“Bác cả của cháu chỉ có một cô con gái bảo bối thôi, con bé cũng là chị của cháu mà. Bao năm qua cô luôn coi con bé như con gái ruột của mình. Dù Dĩ Mai có làm ra bao nhiêu lỗi lầm thì hai đứa cũng là người một nhà, cháu không thể nhẫn tâm như vậy được.”

Nói đến đây, mắt Viên Thu đã ngấn lệ.

Lục Huyền Lâm không nói gì, bởi vì anh thật sự không còn lời nào để nói.

Đối với hai bác, anh mãi mãi là kẻ tội đồ đã đích thân đưa con gái họ vào đồn cảnh sát.

“Năn nỉ nó thì có ích gì? Không nghe giọng điệu của nó vừa rồi sao? Nó hoàn toàn không coi gia đình chúng ta ra gì. Ở trong mắt nó thì làm gì còn có chỗ cho người nhà họ Lục nữa.”

Lục Sơn nói một câu với giọng điệu rất  khó chịu, cứ như để giúp Viên Thu trút giận, nhưng Lục Huyền Lâm biết, thực ra ông ta chỉ đang trút giận vì chuyện bị đánh thôi.

Thấy Lục Huyền Lâm không phản bác, Lục Sơn càng thêm vênh váo kiêu ngạo: “Bây giờ cậu giỏi rồi, làm sao còn có thể nghe theo lời khuyên của chúng tôi nữa. Nhà họ Lục đã nuôi nấng cậu nhiều năm như vậy thì lẽ ra cái ân tình đó phải lớn hơn một người đã chết như Lý Tang Du nhiều mới phải. Thật đúng là một đứa không có lương tâm.”

“Nói xong chưa? Nói xong rồi thì câm miệng cho tôi.” Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Ánh mắt Lục Huyền Lâm lạnh lùng nhìn Lục Sơn, hoàn toàn không có ý nể nang đối phương trước mặt mọi người trong gia tộc.

Nhưng dù mặt anh không có biểu cảm gì thì từ trong ánh mắt anh, Lục Sơn vẫn thấy được ý uy hiếp và nỗi căm hận.

Lục Huyền Lâm như vậy làm cho Lục Sơn không khỏi rùng mình, âm thanh của những cú đấm đá ngày hôm qua dường như lại vang lên bên tai khiến ông ta hơi sợ hãi, vết thương trên mặt cũng chợt thấy đau nhức.

Mà điều Lục Huyền Lâm hận nhất chính là nghe người khác nói xấu Lý Tang Du.

“Lục Sơn, cái miệng tốt nhất phải giữ cho sạch sẽ đi, há miệng một người chết ngậm miệng một người chết. Đây có phải là cách nhà họ Lục dạy ăn nói không vậy?”

“Tôi…” Lục Sơn muốn phản bác, nhưng chỉ cần Lục Huyền Lâm liếc mắt nhìn sang là ông ta liền không nói được gì nữa.

Chứng kiến cuộc cãi vã này khiến ông cụ Lục phải thở dài, đúng là gia môn bất hạnh mà.

Lục Hương Cầm không thể nhìn nổi nữa, bà ta tự cho rằng Lục Huyền Lâm sẽ không làm xấu mặt một người phụ nữ như mình ở trước mặt mọi người.

Thế là liền mỉm cười, tiếp tục khuyên nhủ: “Huyền Lâm à, cháu thấy đấy, người một nhà không nên chia rẽ. Dù sao chúng ta cũng là một gia đình, cho dù Dĩ Mai có lỗi phải chịu phạt thì cũng không nên để đến mức ngồi tù chứ!”

“Chuyện này mà truyền ra ngoài thì người ta sẽ nói như thế nào đây?  Thế này thành ra là đấu đá nội bộ rồi còn gì?”

“Đúng vậy đó. Cứ coi như bác gái xin cháu đấy được không? Dĩ Mai làm sai cháu muốn mọi người bồi thường bao nhiêu tiền cũng được, nhưng cháu có thể rút đơn kiện, đừng để con bé phải vào tù được không?”

Bình luận

Truyện đang đọc