CHƯƠNG 778
Sau đó đi theo Vu Diễm My xuống lầu.
“Dì Lý, nhờ dì dọn một căn phòng nhé ạ.” Cô nói với dì Lý xong, lại nhìn về phía Vu Diễm My: “Chị họ, cũng đã muộn rồi, hôm nay chị nghỉ lại đây nhé.”
Dứt lời, Lục Nghiên Tịch ngẩng đầu nhìn về phía phòng làm việc. Cánh cửa hơi mở, vẫn còn sáng đèn.
Vu Diễm My cũng chú ý tới vẻ mặt của cô, trong mắt thoáng vụt qua tia sáng, lập tức đồng ý.
Lục Nghiên Tịch về phòng, ngồi trên giường trằn trọc trở mình.
Rõ ràng là cách mình nghĩ ra, vậy mà đến giờ lại hơi bực bội lẫn hối hận… Không được, bệnh của cô đã không thể kéo dài được nữa. Đến lúc đó, nếu như bị Tư Bác Văn phát hiện, cô không dám tưởng tượng Tư Bác Văn sẽ bắt cô cuốn xéo lạnh lùng như thế nào nữa. Vậy chẳng thà để mình ra đi thoải mái vẫn hơn.
Nghĩ tới đây, cô lấy lại tinh thần, mở tivi lên xem tin tức để dịch chuyển sự chú ý.
Bên phía phòng khách, dì Lý bận rộn thu dọn, sau đấy lại quanh quẩn ngập ngừng trước cửa phòng của Lục Nghiên Tịch một lúc. Vu Diễm My bước tới dò hỏi: “Dì Lý, sao dì không đi vào? Còn có chuyện gì à? Tôi giúp dì gọi Nghiên Tịch nhé?”
Dì Lý làm ở biệt thự đã lâu, Vu Diễm My biết cư xử nặng nhẹ, tỏ ra rất tôn trọng bà ấy.
“Giờ này cậu chủ sắp xong việc rồi, cần phải xả nước. Nhưng mà hai ngày nay mợ chủ không được khỏe, tôi lại không tiện quấy rầy.” Dì Lý hơi do dự.
Hai mắt Vu Diễm My càng sáng hơn, lập tức đáp lại: “Dì Lý, để tôi gọi cho, dì dọn dẹp xong cứ ngủ sớm đi.” Cô ta cười dịu dàng.
Từ lúc tới cho đến bây giờ, cô ta luôn tỏ ra lịch sự nên dì Lý cũng yên tâm đồng ý rồi xuống lầu.
Thấy người đã đi khỏi, Vu Diễm My cong môi mỉm cười, thay vì vào phòng ngủ chính, cô ta lại vào phòng của mình, điều chỉnh nhiệt độ nước tắm. Sau đấy cô ta xuống lầu, pha một tách cà phê rồi bưng vào phòng làm việc.
“Bác Văn.” Cô ta thân thiết gọi.
Tư Bác Văn bất giác nhíu chặt mày, ngước mắt dửng dưng liếc nhìn Vu Diễm My, sau đó tiếp tục cúi đầu bận rộn.
Anh hoàn toàn ngó lơ cô ta.
Nhưng cô ta lại làm như không hay biết, sau khi đặt tách cà phê sang một bên, lẳng lặng tính giờ.
Mười phút sau, Tư Bác Văn tắt máy tính, nhìn thấy Vu Diễm My vẫn còn ở trong phòng, anh thoáng tỏ ra ghét bỏ: “Sao cô vẫn còn ở đây?”
Anh nói làm vẻ mặt Vu Diễm My cứng đờ, nhưng cũng chỉ qua một giây là cô ta lại khôi phục dáng vẻ dịu dàng rồi cười nói: “Em mở nước tắm cho anh rồi, ở ngay phòng bên ấy.” Cô ta nghĩ một chút rồi giải thích: “Hôm nay Nghiên Tịch không được khỏe, không tiện quấy rầy nên em bảo dì Lý đi mở nước ở phòng bên.”
Tư Bác Văn đột nhiên ngẩng phắt đầu lên nhìn Vu Diễm My, con ngươi sâu thẳm như thể nhìn thấu hết mọi chuyện.
Anh nhìn cô ta chằm chằm khiến Vu Diễm My không dám nhìn thẳng, chậm rãi cúi gằm đầu xuống.
Tư Bác Văn vòng qua cô ta, đi thẳng vào phòng ngủ chính: “Lục Nghiên Tịch!”
“Tư Bác Văn, anh làm gì cái thế?” Lục Nghiên Tịch đang thất thần bỗng bị dọa thót, “á” lên một tiếng sau đó la lên với Tư Bác Văn.
Vu Diễm My đứng bên ngoài phòng cũng sững người.