BÀ LỤC LẠI CHO TÔI LEO CÂY

CHƯƠNG 685

“Cái thằng nhóc đáng chết này! Không biết có cần tiêm thuốc phòng dại không!” Cô ta còn ác ý nói một câu.

“Cô nói cái gì?” Lý Tang Du không chịu nổi nữa, buông hai đứa trẻ ra, bảo vệ chúng ở đằng sau rồi đứng dậy.

Cô không muốn cứ phải ngước nhìn loại người này.

“Sao tôi nói sai sao?”

“Nếu không phải các cô muốn đánh cháu, anh trai sao lại cắn cô chứ!” Tịch ôm chặt chân của Lý Tang Du: “Các cô chính là người xấu! Chính là lão yêu bà!”

Cái gì? Đánh Tịch?

Lý Tang Du nghe thấy lời này, dây thần kinh ở thái dương nổi hết lên, hỏi từng câu từng chữ: “Tịch chuyện này là thật sao?”

“Là thật thì làm sao? Còn không phải là cô không biết cách dạy con sao! Cô nhìn xem Đồng Đồng nhà chúng tôi bị thương thành ra như nào rồi?” Mẹ của Lý Tiểu Đồng nói vào, cho lộ ra băng gạc trên đầu Lý Tiểu Đồng!

“Sao con của nhà các cô thì là bảo bối của các cô! Con của tôi thì không phải? Đều là người có con, các cô sao lại ác như vậy?”

Cô không biết nguyên do của sự việc, nhưng cô biết rõ con của mình tuyệt đối sẽ không làm tổn thương người khác!

Ngược lại hành vi vừa rồi, trên lưng của Mộ và Tịch chắc chắn bị thương rồi, cũng không biết có nghiêm trọng không! Có bị thương ở trong hay không!

Nếu không phải bây giờ có những người phiền phức này ở đây, cô nhất định ôm hai đứa trẻ đến bệnh viện rồi!

Nhưng tha thứ cho cô ích kỷ, cô nuốt không trôi cục tức này!

Cô chính là không nhìn nổi con của mình bị bắt nạt!

“Cô có thể so sao? Cái thứ có mẹ sinh mà không có ba dạy! Có thể so sánh với Đồng Đồng của chúng tôi hay sao?” Thấy Lý Tang Du so sánh như vậy, cô của Lý Tiểu Đồng có chút khinh bỉ nói.

Mắt còn chuyển sang chỗ khác, giống như nhìn thấy thứ gì kinh tởm!

Cái thứ có mẹ sinh mà không có ba dạy?

Lẽ nào vừa rồi Mộ và Tịch bị người ta nói như vậy sao?

Lý Tang Du cúi đầu nhìn sang hai cục cưng co rúm ở bên chân mình, con của cô vậy mà bị người ta nói như vậy!

Người cô yêu thương nhất, vậy mà bị người ta nói như vậy! Mà trong này hoàn toàn đều là vì sự ích kỷ của cô?

“Mẹ, Mộ không sao…”

Nhìn thấy nước mắt trong mắt Lý Tang Du, Mộ có hơi đau lòng, lau nước mắt đi, khẽ mỉm cười với Lý Tang Du.

Nhưng cậu bé vẫn quá lùn hoàn toàn không thể giúp mẹ lau nước mắt, còn không thể bảo vệ mẹ!

“Mẹ, Tịch cũng không sao…” Tịch cũng đau lòng, cố gắng nín khóc: “Mẹ xem Tịch cũng không khóc nữa rồi…”

Nhìn hai đứa trẻ hiểu chuyện, sự áy náy trong lòng Lý Tang Du càng lớn.

Nếu một mình cô không thể bảo vệ tốt cho con của mình!

Vậy thì để anh bảo vệ con chung của bọn họ đi!

“Alo, Lục Huyền Lâm, anh đang ở đâu?”

Bình luận

Truyện đang đọc