BÀ LỤC LẠI CHO TÔI LEO CÂY

CHƯƠNG 780

Lục Nghiên Tịch sững người, cầm thìa lên múc cháo, từ đầu đến cuối đều phớt lờ đi sự khó chịu trong lòng. Có nhiều khi cô thật sự muốn nói cho Vu Diễm My thân phận của cô. Nhưng nghĩ tới bệnh tình của mình, cô đành nuốt cục tức này lại.

Hơn mười phút sau, Tư Bác Văn với Vu Diễm My mới lần lượt đi xuống. Mặt anh sa ầm xuống, Lục Nghiên Tịch không dám nhìn thẳng. Cô uống xong ngụm cháo cuối cùng rồi tới ngồi xuống sofa.

Lục Nghiên Tịch mặc kệ hai người trên bàn, chờ họ ăn uống no nê sắp ra cửa, cô mới gọi Vu Diễm My lại: “Chị họ, trưa chị lại tới nhà nhé.”

Nói xong, cô khẽ nở nụ cười.

Vu Diễm My khẽ gật đầu rồi bước nhanh ra ngoài, nhưng cô ta vẫn chậm một bước. Lúc cô ta đến tầng hầm đậu xe thì Tư Bác Văn đã lái xe rời đi đầy tuyệt tình.

Hết cách, cô ta chỉ đành gọi taxi tới công ty.

Buổi tối, cô ta đến cổng biệt thự chờ trước, nhìn thấy xe của Tư Bác Văn thì lập tức bước tới đón. Chờ anh xuống xe, cô ta đi theo bên cạnh: “Bác Văn, tối nay anh muốn ăn gì? Cá nhé? Em nấu cá khá ngon đấy, anh có thể nếm thử.”

Tư Bác Văn không để ý tới cô ta, sau khi về tới biệt thự, anh đi thẳng vào phòng làm việc.

Nhưng Vu Diễm My lại coi như anh đang ngầm thừa nhận, tay chân bận rộn trong bếp suốt một lúc lâu, làm ra một bàn thức ăn thơm ngào ngạt.

Phải công nhận Vu Diễm My rất giỏi, cả trong công việc lẫn ở nhà, cô ta đều bày ra mặt hoàn mỹ của mình.

Nhưng Tư Bác Văn lại như thể không ngửi thấy, lúc xuống lầu ăn cơm, anh tùy tiện ngồi vào một chỗ.

Lục Nghiên Tịch ngồi đối diện với anh.

Cá kho, cua hấp, sườn xào chua ngọt… tất cả đều là đồ cứng. Lục Nghiên Tịch nhìn mà không biết hạ đũa từ đâu.

“Không biết ăn à?” Trong giọng nói của Tư Bác Văn xen lẫn lửa giận. Anh vừa nói vừa lấy đũa gắp một miếng cá bỏ vào trong bát của Lục Nghiên Tịch.

“Tôi không muốn ăn cá.” Lục Nghiên Tịch miệng lẩm bẩm, nhìn mấy chiếc gai nhỏ trên miếng cá trong bát, cô tự dưng cảm thấy sợ hãi.

Nếu bị mắc trong cổ họng thì cô thảm mất, cô không dám mạo hiểm.

“Vậy ra ngoài ăn.” Tư Bác Văn nói xong liền đặt đũa xuống, kéo Lục Nghiên Tịch ra khỏi biệt thự.

Mặc kệ Vu Diễm My vẫn đang hô hào phía sau, anh cũng không quay đầu.

Lục Nghiên Tịch bị ép lên xe, đến thẳng một nhà hàng cao cấp.

Bụng đã đói nên cô cũng không định nổi giận với Tư Bác Văn. Cô gọi món mình thích rồi chỉ lo dùng bữa.

Tư Bác Văn nhíu chặt mày, vẫn không hề động dao dĩa cầm trên tay. Một lúc lâu sau, anh mới lên tiếng: “Lục Nghiên Tịch, cô uống nhầm thuốc gì đấy à?”

Nếu không thì tại sao Lục Nghiên Tịch vẫn luôn thích anh lại đột nhiên muốn giải trừ hôn ước? Cô còn cố ý không tới gần anh, tạo cơ hội cho anh và Vu Diễm My.

Lục Nghiên Tịch của trước kia chỉ ước gì bên cạnh anh không có người phụ nữ nào.

Giờ cô đột nhiên trở nên như vậy, Tư Bác Văn rất khó hiểu.

Nhưng Lục Nghiên Tịch lại như nghe thấy một câu chuyện cười, cô phì cười: “Tư Bác Văn, anh yêu tôi rồi đấy à?”

Bình luận

Truyện đang đọc