Đến mức cô nhào vào lòng người khác, anh cũng không có tư cách nổi giận.
Tất cả vết thương trên người cô đều do anh gây ra.
Gặp người có thể quan tâm cô, anh có thể làm gì? Chỉ có thể đứng nhìn mà thôi.
Gió đêm hơi lạnh thổi tắt lửa giận của Lục Huyền Lâm, nhưng không thể thổi bay nỗi buồn rầu trong lòng.
Rốt cuộc bây giờ cô đang ở đâu?
Tại sao không nghe điện thoại?
Còn ở bên cạnh người đàn ông kia sao?
“Đang nghĩ gì vậy?” Giọng nói của Mộ Nhã Kỳ vang lên sau lưng anh.
Cắt ngang những suy nghĩ rời rạc của anh.
“Nếu người cậu thích là Lý Uyển Khanh, vậy tại sao phải cưới Lý Tang Du mà mình không thích?”
Mấy gia tộc lớn này đều có quan hệ qua lại mấy đời, bọn nhỏ cũng chơi cùng nhau từ bé đến lớn, đều hiểu chuyện của nhau.
Lục Huyền Lâm nhíu mày , hơi khó chịu: “Cô quan tâm nhiều quá rồi?”
“Ô, cậu là muốn qua cầu rút ván à? Tôi giúp cậu cùng nhau diễn trò ức hiếp Lý Tang Du, thế nào, bây giờ lại muốn đá bay tôi đi? Sớm biết thế thì tôi đã không giúp cậu rồi, làm người xấu đúng là quá mệt mỏi, huống hồ còn ảnh hưởng đến danh dự của tôi nữa.
”
Lục Huyền Lâm liếc cô ta: “Cô có danh dự sao? Đã mất sạch từ lâu rồi.
”
“Đừng có trút giận lên tôi, tôi cũng không phải Lý Tang Du bị cậu ức hiếp đến quen.
” Mộ Nhã Kỳ tựa lên xe, hai tay ôm ngực nhìn Lục Huyền Lâm.
Lục Huyền Lâm đen mặt.
“Cút đi!”
“Chậc chậc chậc, đúng là lợi dụng xong thì trở mặt ngay, chẳng trách cậu lại đối xử với Lý Tang Du như thế.
” Mộ Nhã Kỳ không nổi giận chút nào, ngược lại còn nhìn Lục Huyền Lâm bằng ánh mắt quyến rũ.
Cho dù Mộ Nhã Kỳ có quyến rũ hơn nữa, Lục Huyền Lâm cũng không thèm nhìn lấy một cái: “Đừng nói như tôi vô tình lắm, lần này cô biểu diễn vì tình nghĩa, không có thù lao, nhưng cô lại có được danh tiếng tốt và nhiều fan hơn, đừng có được voi đòi tiên với tôi.
”
“Vậy tôi là đang tạo nghiệp gì thế? Làm người xấu giúp cậu còn phải nhìn sắc mặt của cậu, đừng tưởng cậu nhỏ hơn tôi thì tôi không dám đánh cậu.
”
“Cô tưởng mình là người tốt ư? Danh tiếng nát bét như vậy thích hợp làm người xấu hơn.
”
“Đừng hòng bôi nhọ một nhân vật cấp nữ thần như tôi.
” Mộ Nhã Kỳ nghiêng đầu ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Hôm nay gặp Lý Tang Du, tôi thật sự cảm thấy cô ta cũng được lắm, xuất thân cô chủ nhà giàu, có năng lực làm việc, còn biết nhẫn nhịn…” Mộ Nhã Kỳ giơ ngón tay đếm ưu điểm của Lý Tang Du: “Nếu tôi là đàn ông, tôi cũng sẽ thích cô ta.
Anh đúng là có mắt như mù.
”
Lục Huyền Lâm không muốn nói nhảm với cô ta nữa, mở cửa xe: “Lên xe!”
Tiễn ôn thần này đi sớm một chút thì có thể yên tĩnh hơn một chút.
…
Thời Nhiên Phong đưa một tờ menu cho Lý Tang Du: “Thích gì cứ gọi đi.
”
Lý Tang Du cho rằng anh ta sẽ mời mình ăn cơm ở nhà, không ngờ lại là ở nhà hàng kiểu Pháp.
“Anh ăn gì thì tôi ăn đó.
” Lý Tang Du trả menu lại cho anh ta.
Đợi sau khi phục vụ đi rồi, Thời Nhiên Phong im lặng nhìn Lý Tang Du.
Lúc này, cô đã tắm rửa sạch sẽ mặc quần áo vừa người, mái tóc đen dài bổ đôi tự nhiên xoã ở hai bên, mày liễu, mắt to, môi anh đào và chiếc cằm nhỏ nhắn, tạo thành một người đẹp hiếm thấy.