CHƯƠNG 850
“Vậy tài sản đó cũng chưa chắc đã thuộc về cô. Bà cụ luôn miệng nói muốn quyên góp tiền hoặc tự mình tiêu hết. Có lẽ cũng chỉ nói vui vậy thôi, nhưng bây giờ bà ấy lại đối xử với một người xa lạ còn tốt hơn cả các cô.” Vu Diễm My nhấn mạnh từng câu từng chữ, từ từ dẫn dắt từng bước một.
Vu Diễm My còn chưa nói rõ nhưng cô em gái thứ hai đã bắt đầu tưởng tượng ra một màn kịch tranh đoạt gia sản. Mà người tranh giành lại là một kẻ xa lạ. Sau đấy nghĩ tới thái độ của bà cụ với cô gái lạ mặt kia, mặt cô ta khẽ biến sắc.
“Không được, nhất định không được.” Chị cả và em trai của cô ta đã có gia đình của mình, không thể nuôi cô ta cả đời được. Hơn nữa, cô ta cũng không muốn tiếp tục chịu đựng cảm giác ăn bám này.
“Cô ta có thể nhắm vào mẹ cô thì cô cũng có thể làm y như vậy với mẹ cô ta. Chỉ cần mẹ cô ta xảy ra chuyện, cô ta sẽ không còn hơi sức đâu đi lo cho mẹ cô nữa. Mẹ cô sẽ thất vọng về cô ta, vậy chẳng phải càng nhớ tới những ưu điểm của cô à?” Vu Diễm My nói xong bèn đứng dậy, sau đó lấy một xấp tiền ra đặt lên bàn rồi khẽ nói: “Đi lại thăm hỏi mẹ cô nhiều chút đi.”
Sau khi người đã đi xa, cô con gái thứ hai nhìn xấp tiền trên bàn kia, chần chờ hồi lâu, cuối cùng vẫn dứt khoát nhét vào túi mình.
Tại bệnh viện.
Lục Nghiên Tịch vẫn đang ở trong phòng bệnh của Lý Tang Du, gần như giao hết việc công ty cho Tư Bác Văn, nhưng Uông Minh Nhã vẫn sẽ báo cáo tình hình công ty cho cô biết.
Gần đây công ty lại khá yên ổn, rất nhiều công trình đã bắt đầu khởi công.
Mà Ngụy Như Mai cũng đã tới Tư Thị làm việc, lúc nghe thấy tin tức này, Lục Nghiên Tịch có hơi ngạc nhiên: “Em còn tưởng cô ta sẽ tới Lục Thị cơ.” Đây mới là tác phong làm việc của Ngụy Như Mai, muốn trông chừng Tư Bác Văn.
Hoắc Vũ Khải bỗng khựng lại, không hiểu sao, trực giác mách bảo anh ta rằng đó là một cái bẫy. Nhưng anh ta cũng không nói rõ được lý do, bèn dứt khoát không nói với Lục Nghiên Tịch, tránh gây thêm phiền não cho cô.
“Nghiên Tịch.” Vu Diễm My đẩy cửa bước vào rồi khẽ gọi, sau đó lập tức nhìn về phía Hoắc Vũ Khải thoáng mỉm cười coi như chào hỏi.
Lần này, cô ta không đến tay không, còn mua rất nhiều đồ: “Chị đến thăm mợ.” Nói xong, cô ta đi đến bên giường nhìn.
Lần này cô ta không ở lại lâu, ở bên giường một lát rồi rời đi luôn.
Chờ cô ta đã đi hẳn, Lục Nghiên Tịch mới lấy mấy thứ đồ bổ kia đặt vào trong tủ.
Mặc dù Lý Tang Du không thể ăn nhưng người đến thăm bệnh vẫn mang theo đồ, đã sắp không đựng nổi nữa: “Em mang qua cho bà cụ ăn.”
Dù sao nhiều đồ như vậy cũng chẳng ăn hết, hơn nữa thường xuyên có đối tác của Lục Thị cùng với nhóm bạn bè trước kia của Lục Huyền Lâm tới thăm nom. Lúc nào họ cũng mang theo đồ tới, cứ để sẽ hỏng mất.
Hoắc Vũ Khải gật đầu, còn chưa kịp nói muốn đi cùng Lục Nghiên Tịch thì điện thoại đã vang lên. Anh ta cầm lên nhìn, là anh cả gọi tới, hơi bất đắc dĩ giơ di động cho cô xem: “Anh về công ty trước đây.”
Lục Nghiên Tịch gật đầu, chờ Hoắc Vũ Khải đi khỏi, cô gọi y tá tới nhờ trông coi Lý Tang Du hộ mình. Bấy giờ cô mới yên tâm tới phòng bệnh của bà cụ.
Lúc bước vào, cô còn xách một đống đồ trên tay, đúng lúc cô con gái thứ hai cũng vừa tới, trên tay cũng xách túi to túi nhỏ các loại đồ bổ.
Mấy thứ này vốn để cho bà cụ, chia ra cũng chẳng có gì. Nhưng còn trên tay Lục Nghiên Tịch thì lại đều là đồ bổ nổi tiếng với giá cả đắt đỏ. Tuy đồ mà cô con gái thứ hai mang tới cũng không kém, nhưng lấy ra so sánh, thật sự vẫn có cảm giác như hàng rẻ tiền.
Cô con gái bất giác trừng mắt hung dữ với Lục Nghiên Tịch, sau đó mới lặng lẽ đặt đồ xuống, im lặng đứng bên cạnh.