BÀ LỤC LẠI CHO TÔI LEO CÂY



Có một ngày Lý Tang Du mới phát hiện, người là cái bóng nhỏ luôn đi theo cô đã biến mất, mặc dù trong lòng rất không thoải mái, nhưng nữ thần kiêu ngạo như cô không nói ra, thậm chí càng không ưa người mà Lục Huyền Lâm thích.

Sau đó, hai người càng ngày càng lạnh nhạt, cũng càng ngày càng xa cách, xa đến mức không nhìn thấy nhau.

“Ở đây chờ tôi?”
Một giọng nói đột ngột cắt đứt suy nghĩ của Lý Tang Du , cô ngẩng đầu nhìn khuôn mặt vô cùng giống khi nhỏ, khuôn mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ.

“Đúng rồi, đột nhiên chị nhớ ra chị có hẹn.

” Lục Dĩ Mai vội vàng đứng lên: “Tang Du, chuyện đưa em về để chồng em lo.

” Cũng không đợi Lý Tang Du và Lục Huyền Lâm nói, cô ấy đi thẳng tới bãi đỗ xe của bệnh viện.

“Chị.

.

.


” Lý Tang Du bất lực nhìn bóng lưng Lục Dĩ Mai.

Cứ thế ném cô ở chỗ này, sao mà cô về được?
Chồng?
Anh xứng sao?
Chồng người ta đều cùng vợ tới khám thai, anh ta thì hay rồi, đi cùng mẹ của người phụ nữ khác.

Nhớ tới giọng anh nói chuyện quan tâm Tiêu Hà, cô thấy như gai đâm vào tim.

“Còn không đi?” Lục Huyền Lâm khoanh tay trước ngực, kiêu căng phách lối mắt nhìn Lý Tang Du : “Giờ cô con chưa đến lúc bụng to không đi được, từ trên tầng đi thang máy xuống đã mệt? Giả bộ cái quái gì.


Lý Tang Du thu hồi tầm mắt đứng lên: “Tôi có mệt hay không liên quan đến anh à? Không làm phiền tổng giám đốc Lục, đi theo bác gái của anh đi, đừng phiền tôi.


Bị Lý Tang Du trách móc, sắc mặt thay đổi, Lục Huyền Lâm thấp giọng gầm lên: “Lý Tang Du, cô vẫn còn dư cái miệng này, miệng lưỡi sắc bén.


Không biết tại sao, mỗi lần nói chuyện cùng cô, cô rất dễ dàng là có thể khơi dậy cảm xúc của anh.


Lười cãi nhau với anh, Lý Tang Du đi ra con đường bên ngoài bệnh viện: “Tôi tự bắt xe về, anh cần làm gì thì làm, đừng đi theo tôi.


“Giờ có tiền rồi không coi trọng ai nữa.


Lý Tang Du dừng bước, cũng không quay đầu lại.

Dưới ánh mặt trời, váy trắng tung bay khiến cô được phản chiếu thêm một phần ánh sáng, gió nhẹ lướt qua, mái tóc dài lay động, tựa như tiên nữ không nhiễm bụi trần.

Bóng lưng Lý Tang Du làm cho Lục Huyền Lâm thất thần trong chốc lát.

Cô kiêu ngạo, bất khuất, quật cường cũng như bóng người cao gầy của cô, dưới ánh mặt trời hiên ngang, ngạo nghễ.

Khi còn bé lần đầu tiên anh thấy cô, cũng là tình huống như vậy, làm anh còn tưởng cô là tiên.

Thoáng một cái đã hơn mười năm, cô vẫn thoát tục như vậy.

“Có tiền hay không đều là tiền của tôi, chẳng có nửa đồng nào liên quan đến anh.


Giọng nói trong trẻo lạnh lùng truyền vào trong tai Lục Huyền Lâm.

Đúng là miệng lưỡi sắc bén!


Bình luận

Truyện đang đọc