BÀ LỤC LẠI CHO TÔI LEO CÂY

CHƯƠNG 187


Lần đầu tiên anh nhìn thấy Lý Tang Du làm nũng như thế.


Phụ nữ đều biết làm nũng, chỉ cần đúng người thôi.


Cô chưa bao giờ làm nũng với anh.


Có phải cô cũng làm nũng với Lâm Bách Thần rồi không?


Một tia ghen tỵ lóe lên trong mắt anh.


“Bà Lục tới đây để làm thủ tục ly hôn của tôi và Lục Huyền Lâm sao?” Lý Tang Du vẫn khoác tay ba mình như cũ, khóe miệng nhếch lên chứa đựng ý cười, ánh mắt bình tĩnh, vẻ đẹp điềm tĩnh lại lộ ra.


Lý Tang Du như vậy khiến trái tim Lục Huyền Lâm đập thình thịnh.


“Du, con vẫn còn giận ba mẹ sao?” Trên mặt bà Lục nở nụ cười miễn cưỡng, nếu không phải vì đại cục, bà ta sẽ tới đây à?


Cô có thể không tức giận sao?


Ngày hôm đó bà ta nói tiếng người à?


Ai cũng sẽ không rộng lượng đến mức bị người ta tát một cái mà còn cười tươi.


Ba Lý không nói gì, Lý Tang Du cũng không tiếp lời, cứ như vậy cùng nhau nhìn người nhà họ Lục.


Điều này ngược lại làm cho vợ chồng nhà họ Lục càng thêm lúng túng.


Tiêu Hà ho nhẹ phá vỡ sự xấu hổ này: “Hôm nay bà thông gia tới là…”


Lý Tang Du có tức giận không, Tiêu Hà cũng không quan tâm, bà ta chỉ quan tâm mục đích mà người nhà họ Lục tới lần này.


“Du, con xem lần này con cũng ở nhà mẹ đẻ hơn một tuần rồi, bây giờ chúng ta muốn đón con về, con là người đã có gia đình nên không thể cứ ở nhà mẹ đẻ được, nếu truyền ra ngoài còn tưởng là nhà họ Lục chúng ta bạc đãi với con.” Bà Lục khuyên nhủ.


Lý Tang Du và ba Lý nhìn nhau.


Chẳng lẽ không phải bạc đãi sao?


“Tôi còn tưởng lần này bà tới đây để bàn bạc chuyện ly hôn.” Lý Tang Du lại lần nữa nói ra hai chữ này.


“Đó chỉ là lời nói tức giận nhất thời của mẹ thôi, sao có thể coi là thật. Con xem có phải con nên suy nghĩ theo chúng ta về không?” Mẹ Lục kìm nén cơn tức giận nói.


“Là bà muốn tôi trở về hay là Lục Huyền Lâm muốn tôi trở về?”


“Vẫn là Huyền Lâm nhớ con nhất đó, ha ha.” Vừa nói xong, mẹ Lục âm thầm chạm vào Lục Huyền Lâm vẫn không nói gì: “Con không biết, mấy ngày nay con không ở nhà, ngay cả cơm nước nó cũng không thèm ăn, đêm không ngủ được, cả ngày giống như người mất hồn, nhưng lại sợ con còn tức giận không để ý tới nó nên mới không dám tới tìm con, chúng ta thật sự nhìn không nổi lúc này mới mặt dày tới đây.”


Không dám đến đây sao?


Cơm không thèm ăn, đêm không ngủ được?


Trong lòng Lý Tang Du trợn trắng mắt, một trăm lần cũng không tin.


Nhưng mẹ Lục thật sự có câu nói đúng, người da mặt không dày sẽ không đến cửa lần nữa.


“Huyền Lâm!” Mẹ Lục chợt nháy mắt với Lục Huyền Lâm.


Lúc này Lục Huyền Lâm mới hời hợt nói một câu: “Tang Du, về nhà đi, trong nhà không có em rất trống rỗng.”


Làm ơn đi!


Trống rỗng?

Bình luận

Truyện đang đọc