BÀ LỤC LẠI CHO TÔI LEO CÂY

CHƯƠNG 765

Không đời nào anh ta lại không nhớ đường tới Lục Thị.

“Hoắc Vũ Khải, anh làm gì vậy?” Lục Nghiên Tịch kích động ngồi thẳng dậy, nhìn chằm chằm Hoắc Vũ Khải.

Anh ta tùy tiện phất tay một cái, nhìn chân của Lục Nghiên Tịch, mắt cá chân sắp sưng lên tới nơi, đôi mắt anh ta tối đi, cười nói: “Chỉ là một dự án hợp tác thôi mà, quan trọng hơn sức khỏe của em được chắc? Chúng ta tới bệnh viện trước đã, sau đó sẽ mang tài liệu qua.”

Nói xong, anh ta trực tiếp lái xe tới bệnh viện, không cho Lục Nghiên Tịch lựa chọn.

Thời gian đã sắp hết, Lục Nghiên Tịch nhìn di động, sau một thoáng chốc thẫn thờ, cô liền bỏ điện thoại vào trong túi. Cô đã làm chuyện mình nên làm rồi, nếu không gặp được Hoắc Vũ Khải, Tư Bác Văn không tới cầm tài liệu thì cô cũng tới không kịp.

Cô đã sớm có đáp án, Tư Bác Văn sẽ không tới, vậy thì coi như bỏ hết đi.

“Sao tự dưng anh lại về nước? Cũng không nói với em một tiếng nào hết, đúng là không có chút thành ý nào.” Lục Nghiên Tịch cười nói, cố ý dùng chân che lại một mắt cá chân sưng đỏ khác.

Lúc này Hoắc Vũ Khải mới thu hồi ánh mắt, nhếch miệng cười: “Người nhà gọi anh về nên anh về luôn. Ban đầu cũng định từ chối nhưng thật sự đã lâu không gặp, nhớ cô ấy quá rồi nên quyết định về.”

Ánh mắt của anh ta quá nóng bỏng, Lục Nghiên Tịch muốn giả vờ không biết cũng khó, cô quay đầu nhìn đi chỗ khác: “Được rồi.”

Sau khi nói xong, trong xe yên lặng không một tiếng động, cũng may đã tới bệnh viện.

Hoắc Vũ Khải muốn bế Lục Nghiên Tịch vào bệnh viện nhưng bị cô từ chối, cuối cùng cũng chỉ ga lăng đỡ Lục Nghiên Tịch vào trong.

Nhưng đã có người có ý đồ không tốt, cầm máy ảnh lựa góc độ chụp mấy tấm.

Hai người hoàn toàn không biết gì.

Vào bệnh viện đăng ký xong, hai người ngồi chờ trên hành lang.

Bầu không khí hơi lúng túng, Hoắc Vũ Khải nhìn trái nhìn phải rồi hỏi: “Hiện giờ em sống thế nào?”

“Cũng ổn.” Lục Nghiên Tịch miễn cưỡng cười nhưng tim thì đang đập loạn cả lên.

Không vì lý do nào khác, chính là vì bác sĩ chẩn đoán trong đơn khám bệnh là vị bác sĩ kia mà cô quen.

Không được, tuyệt đối không thể để Hoắc Vũ Khải biết bệnh của cô được.

Trong đầu cô lo nghĩ cách, chuyện Hoắc Vũ Khải hỏi cô trả lời câu có câu không.

“Nghiên Tịch?” Hoắc Vũ Khải cũng phát hiện cô không tập trung.

“Hả?” Lục Nghiên Tịch quay đầu lại, cười hì hì hai tiếng: “Anh Vũ Khải, em hơi đói, anh đi mua chút gì ngon ngon cho em được không?”

Vừa dứt lời, bụng Lục Nghiên Tịch hợp tác réo lên một tiếng.

Hoắc Vũ Khải bất đắc dĩ lắc đầu, cưng chiều nói: “Được rồi.”

Anh ta vừa mới đi, điều dưỡng đã gọi tên Lục Nghiên Tịch.

Lúc Hoắc Vũ Khải trở về, Lục Nghiên Tịch đã khám xong, mắt cá chân được bôi thuốc đã bớt sưng nhiều. Anh ta thở dài nhẹ nhõm: “Còn tưởng em chưa xong nữa. Đây, ăn trước đi rồi anh đưa em đi ăn đồ ngon sau.”

Anh ta đỡ Lục Nghiên Tịch rất tự nhiên, còn giới thiệu cho cô mấy nhà hàng có tiếng, rõ ràng vừa mới về nước nhưng hình như còn biết nhiều hơn cả Lục Nghiên Tịch, “Đường Nhân Dân có nhà hàng hải sản mới mở, đồ tươi mà vị cũng rất ngon, còn có nhà hàng Nhật trên đường Xuân Hi được khen nhiều lắm…”

“Lục Nghiên Tịch.” Hai người còn chưa ra tới thang máy, bác sĩ đã chạy theo gọi hai người lại.

Bình luận

Truyện đang đọc