BÀ LỤC LẠI CHO TÔI LEO CÂY



Lý Tang Du vừa muốn mở miệng phản bác, nhưng nghĩ tới nghĩ lui đã tỉnh táo lại, không có gì để nói cả, có trách là trách cô mắt mù, chọn trúng người bạn thân như vậy.

“Nói trúng tim đen rồi? Lý Tang Du ơi là Lý Tang Du , trước đây cô có từng nghĩ cô sẽ có một ngày như vậy không?”
Vu Thiến đắc ý che miệng cười ra tiếng, mấy năm nay vẫn luôn bị Lý Tang Du đè đầu cưỡi cổ, cuối cùng coi như cũng được ngẩng cao đầu.

“Lý Tang Du , tôi khuyên cô vẫn nên ký vào bản thỏa thuận ly hôn đi, tội tình gì mà phải đi làm cái chuyện tự tử khó coi như vậy.


“Hơn nữa, cô tự tử cũng có ai đau…”
“Bốp!”
Vu Thiến trơn to mắt, nhìn Lý Tang Du đang ngồi dậy trên giường, không dám tin mà nói: “Cô tát tôi?”
“Tôi tát cô thì sao, cô còn muốn chọn ngày lành tháng tốt à?” Lý Tang Du nhíu mày nhìn Vu Thiến, cái tát kia thật khiến cô sảng khoái trong người.

“Sao cô dám?”
“Sao tôi không dám.



Lý Tang Du cô vì sao lại không dám.

Ngay khoảnh khắc bị Vu Thiến phản bội, Lý Tang Du đã muốn làm điều này.

Hôm nay Vu Thiến đã tự mình dâng tới cửa, cô đương nhiên là dám.

Vu Thiến trừng to mắt, không còn vẻ ung dung đắc ý lúc nãy nữa, cô ta cũng không phải người bị đánh thì chịu bị mắng thì nghe, nhưng khi tay trái cô ta vừa giơ lên thì đã bị một bàn tay lớn nắm lấy cánh tay.

“Các cô đang làm gì vậy?”
Là Lục Huyền Lâm mới vừa quay lại.

Vẻ mặt anh lạnh lùng, nhìn dáng vẻ hung hăng của Vu Thiến, sự uy hiếp trong ánh mắt không cần phải nói.

Vu Thiến thấy Lục Huyền Lâm, vẻ uất ức không cần phải giả bộ, ngập tràn trong đôi mắt đẹp đẽ: “Là cô ấy, là cô ấy động tay với em trước…”

Lý Tang Du ngồi trên giường bệnh cũng không giả vờ làm bạch liên hoa, đáp lại ánh mắt chất vấn của Lục Huyền Lâm, gật đầu thừa nhận lời Vu Thiến nói.

“Là tôi đánh đấy, nếu không phải anh đến, tôi còn có thể đánh thêm một cái nữa.


Mặt mày Lý Tang Du hung hăng, nào giống người bị đuối nước?
Như Vu Thiến đã nói, sẽ không ai cảm thấy cô đáng thương cần che chở, vậy thì cô sẽ kiên cường cho bọn họ thấy, Lý Tang Du cô một thân một mình cũng có thể tự bảo vệ mình.

“Cô điên rồi à? Lúc nãy cô nói đau bụng chẳng lẽ chỉ vì muốn dụ tôi đi?” Đôi mày kiếm của Lục Huyền Lâm nhíu thật chặt, anh nhìn về phía Lý Tang Du , hoàn toàn không thể hiểu nổi cách suy nghĩ của người phụ nữ trước mặt.

“Tôi đã nói với các người rồi, tôi thấy trong người không khỏe, thăm xong rồi thì đi đi.

Là cô ta muốn bị đánh, sao tôi không đáp ứng nguyện vọng của cô ta chứ?”
“Cô!”
Lục Huyền Lâm chỉ vào mũi cô mà mắng, nhưng Vu Thiến bên cạnh lại níu lấy cánh tay anh.

“Thôi bỏ đi, chắc là do tinh thần của Lý Tang Du không tốt nên mới như vậy.


Ẩn ý của Vu Thiến là nói cô điên rồi chứ gì? Lý Tang Du mặc kệ mà bĩu môi, lúc nãy không phải là giương nanh múa vuốt muốn đánh lại cô à? Bây giờ lại còn đứng đây giả vờ rộng lượng?


Bình luận

Truyện đang đọc