BÀ LỤC LẠI CHO TÔI LEO CÂY

Chương 337

Thời gian đã trôi qua mấy ngày, anh đứng ở đầu ngõ nhỏ này, trong đầu hiện ra vụ việc chấn động lòng người mà mình lại không có mặt ở đây, trong lòng đầy lửa giận không thể nào nguôi được, cuối cùng anh cầm điện thoại trong tay đập mạnh vào trên tường.

“Choang!” Điện thoại bể nát rơi xuống đất.

Minh muốn ngăn cản cũng không kịp, anh ta nhìn xem linh kiện rơi đầy đất, trong lòng tiếc nuối, đây là điện thoại đôi phiên bản giới hạn, giống như một đôi cánh lại bị gãy mất một bên.

Cả người Lục Huyền Lâm đầy lửa giận khiến Minh không dám nói lời nào, chỉ có thể đứng bên cạnh anh ở trong ngõ nhỏ hiếm có người qua lại này.

“Anh đi đâu vậy?”

Lục Huyền Lâm vừa vào công ty thì thấy Lý Uyển Khanh đứng chờ mình ở tầng một.

Lục Huyền Lâm vốn đang bực bội, anh nhìn thấy Lý Uyển Khanh thì dừng một chút, lộ vẻ dịu dàng: “Anh có việc ra ngoài một chuyến, em chờ lâu không?”

Lý Uyển Khanh xấu hổ cười cười: “Không đâu, em biết anh bận rộn nhiều việc.”

Lục Huyền Lâm lộ vẻ dịu dàng, đưa tay sờ mũi Lý Uyển Khanh: “Trước khi em đến có thể gọi điện thoại cho anh, anh cho người đi đón em.”

“Không cần, em có thể tự đi.” Lý Uyển Khanh nói xong thì xoay một vòng ở trước mặt anh: “Anh xem, không phải em rất tốt sao?”

Lục Huyền Lâm hài lòng gật đầu: “Vậy là tốt rồi, lát nữa anh phải ra ngoài một chuyến, anh nói Minh đưa em đi dạo công ty làm quen một chút.”

“Được, anh mau đi đi.” Lý Uyển Khanh khôn khéo nói, dáng vẻ hiểu chuyện.

Trước khi Lục Huyền Lâm rời đi thì nhiều lần dặn dò Minh: “Chăm sóc cho cô Lý thật tốt, nếu cô ấy không hài lòng, cậu đợi về nhà ăn đất đi.”

“Vâng, Tổng giám đốc!”

Lục Huyền Lâm rời đi, Minh nhìn về phía Lý Uyển Khanh.

Không biết vì sao người trước mắt này không quá xinh đẹp, cô ta có khí chất yếu đuối làm cho anh ta cảm thấy không thoải mái. Có thể được tổng giám đốc coi trọng, anh ta không khỏi đặt ba chữ người thứ ba lên người cô ta.

“Cô Lý, chào cô!” Minh lễ phép nói.

“Anh là Minh à, tôi có nghe Lục Huyền Lâm nhắc đến anh.” Lý Uyển Khanh nở nụ cười hiền hòa.

“Mời đi theo tôi, tôi đưa cô đi tham quan một chút.”

“Cảm ơn!”

Minh đưa Lý Uyển Khanh đi vào thang máy, hai người đứng song song, anh ta nhìn thấy điện thoại đôi trong tay cô ta, mặt ngoài bình tĩnh nhưng trong lòng cuồn cuộn không thôi, vừa rồi tổng giám đốc đã ném hỏng điện thoại đôi trong ngõ nhỏ rồi.

Đó là điện thoại đôi phiên bản có hạn.

Đây có nghĩa là gì?

Nhiều khi may mắn và xui xẻo cùng đến, khi may mắn thì chuyện gì cũng thuận lợi, còn xui xẻo thì làm gì cũng không xong.

Bây giờ Lý Tang Du bước vào thời kỳ xui xẻo, cô ngồi xe thì gặp kẹt xe giờ cao điểm, không biết đợi bao lâu, cô không có kiên nhẫn nên xuống taxi đứng bên lề đường nhìn các hàng xe dài, trong lòng rất rầu rĩ.

Bình luận

Truyện đang đọc