BÀ LỤC LẠI CHO TÔI LEO CÂY

CHƯƠNG 417

Cho dù được mẹ Lục và ba Lục che chở nhưng họ cũng không thể không răn dạy Lục Huyền Lâm một trận.

Tình hình hiện nay như thế nào thì ai cũng biết, ông cụ một lòng muốn giữ Lý Tang Du ở lại, còn Lục Huyền Lâm thì hay rồi, hai tay hai chân đẩy cô ra ngoài, làm như thế này không phải cũng giống như chắp tay dâng tập đoàn Lục Thị cho người khác hay sao?

Lục Huyền Lâm đang ở tình cảnh lúng túng chỉ có thể im lặng không nói câu nào, không ai biết được trong lòng anh đang nghĩ điều gì.

Vào lúc tất cả mọi người đều không tìm thấy Lý Tang Du thì lại có một người tìm được cô – Thái Vũ Hàng!

Lý Tang Du không có nơi nào để đi, giờ phút này đang ngồi trên bậc thang bên ngoài một am ni cô nhỏ.

Giữa trần thế phồn hoa náo nhiệt này, chỉ có nơi đây là thoát khỏi những rắc rối phức tạp, là nơi thanh tịnh nhất.

Ngửi thấy mùi đàn hương thoang thoảng bay đến, lòng Lý Tang Du rất yên bình.

Thái Vũ Hàng không nói tiếng nào, ngồi xuống bên cạnh cô.

“Sao anh biết tôi đang ở đây?” Lý Tang Du tỏ ra kinh ngạc.

Thái Vũ Hàng chìa một ngón tay ra, chỉ chỉ vào đầu mình: “Dựa vào việc tôi hiểu cô rất rõ, chỉ cần suy nghĩ một chút thôi là có thể biết cô ở đây.”

Lý Tang Du mờ mịt không hiểu, cô có từng nói với anh ta rằng vào lúc tâm trạng mình không tốt thì sẽ đến ngồi bên ngoài am ni cô này à?

“Thật sao?” Lý Tang Du không tin.

“Đương nhiên rồi!” Thái Vũ Hàng lắc điện thoại trong tay: “Là mấy người Triệu Nguyệt Sương lo lắng cho cô, bọn họ cho rằng quan hệ giữa tôi với cô khá tốt nên bèn bảo tôi cũng giúp đỡ đi tìm cô xem sao. Tôi đoán ngay là cô ở đây, quả nhiên đúng!”

Nghe vậy, Lý Tang Du không biết nên cười hay nên tự giễu mình nữa. Người chồng kết hôn đã hai năm cũng không tìm được cô, vậy mà một người bạn mới quen biết không bao lâu lại tìm được. Châm chọc biết mấy!

“Cô không gọi điện thoại lại cho họ ư?”

Lý Tang Du lắc đầu: “Tôi chỉ muốn yên tĩnh thôi.”

“Lần này đã bị người khác vứt bỏ hẳn rồi à?”

Lý Tang Du cười cười: “Đúng vậy đấy. Về sau thế giới của tôi đã yên tĩnh hơn rồi.”

Thái Vũ Hàng nhìn Lý Tang Du hiện tại, cô cũng không chán nản, mất tinh thần như trong tưởng tượng của anh ta, vẻ mặt cô thản nhiên, tựa như chẳng có chuyện gì xảy ra cả.

Để cho bầu không khí trở nên thoải mái hơn, Thái Vũ Hàng trêu ghẹo: “Cô luôn thích ngồi bên ngoài am ni cô, có phải cô định một ngày này đó cũng cạo đi ba ngàn sợi phiền não, ở lại đây làm bạn với thanh đăng cổ phật không đấy?”

“Ha ha…” Câu nói này đã chọc Lý Tang Du bật cười: “Dù tôi có nghĩ như vậy thì bồ tát cũng không thu nhận đâu, người không dứt lòng phàm, lục căn không tịnh như tôi đây, bồ tát không thích.”

“Tôi thích!” Thái Vũ Hàng đứng lên: “Đi thôi, tối nay tôi rủ lòng từ bi thu nhận cô một đêm.”

Lý Tang Du cũng lập tức đứng lên: “Nói lời giữ lời.”

Đêm nay cô không muốn về nhà, mà cũng chẳng có chỗ để đi.

 

Bình luận

Truyện đang đọc