CHƯƠNG 222
Cái gì? Đã không muốn nói xin lỗi gia đình Lý Tang Du chứ đừng nói đến việc quỳ xuống trước cô, còn đâu tôn nghiêm của một người đàn ông.
“Con trai, đừng cãi lời ông nội, mau quỳ xuống xin lỗi Tang Du!” Mẹ Lục bên cạnh gấp đến mức giống như kiến bò trên chảo nóng.
Là con gái của ông cụ Lục, bà biết rất rõ tính tình của ông, càng đối nghịch sẽ càng bị trừng phạt nghiêm khắc.
Lục Huyền Lâm vẫn đứng không kiêu ngạo cũng không tự ti, để mặc cho chiếc gậy của ông cụ đánh vào người.
“Đồ bất hiếu! Ta …” Ông cụ Lục đánh Lục Huyền Lâm thêm vài cái, sắc mặt tái nhợt, lấy tay che tim.
“Ba! Ba không sao chứ, không sao chứ!”
Ông cụ vừa mới mổ tim xong, cả người còn chưa hồi phục, hôm nay gặp phải chuyện lo lắng như vậy, chắc lại lên cơn đau tim.
Lúc bà nội Lục còn sống, bà luôn hy vọng một ngày nào đó được gặp chắt trai của mình, nhưng tiếc là bà không đợi được đến ngày hôm nay.
Nhìn sắc mặt tái nhợt của ông cụ Lục, Lý Tang Du gần như tin rằng ông cụ thực sự lên cơn đau tim vẫn muốn ép Lục Huyền Lâm xin lỗi cô.
“Ông nội, đừng, đừng, cháu sai rồi. Ông uống chút nước đi, cháu sẽ quỳ xuống xin cô ấy.” Lục Huyền Lâm biết mình không thể so với thủ đoạn của ông nội, dù sao người nhà vẫn rất quan trọng trong lòng Lục Huyền Lâm.
“Đây mới là cháu trai ngoan của ta, khụ khụ!” Nhìn Lục Huyền Lâm chậm rãi quỳ xuống trước mặt Lý Tang Du, sắc mặt của ông cũng trở lại hồng hào.
Quả nhiên ông nội mới thật sự là người có nhiều kinh nghiệm.
“Bộp.” Lục Huyền Lâm quỳ xuống trước mặt Lý Tang Du.
Lý Tang Du yếu ớt nhìn Lục Huyền Lâm đang quỳ gối xin lỗi mình.
Lục Huyền Lâm, chắc anh không ngờ mình cũng có ngày này!
“Con trai, lúc Tang Du ở sở cảnh sát, tại sao con không cứu con bé trước tiên? Nếu con bé được cứu sớm hơn, đứa bé đã không mất.” Mẹ Lục đột nhiên nhắc đến chuyện này, trong lòng Lục Huyền Lâm cũng cảm thấy khẩn trương.
Anh thực sự không chạy xa, nhưng anh không đặc biệt để ý đến chuyện của Tang Du, anh cảm thấy một người phụ nữ như Tang Du hẳn là có năng lực xử lý mọi vấn đề.
Lúc này anh mới nhận ra rốt cuộc cô cũng chỉ là một người phụ nữ.
Lý Tang Du vẫn không lên tiếng, nhìn chằm chằm vào nhóm người nhà họ Lục đang thảo luận về suy nghĩ của mình.
“Thằng nhóc thối, quỳ cho tốt, những người còn lại cùng ta trở về phòng khách, sự việc vẫn chưa kết thúc!” Ông cụ Lục biết lúc này nên cho Lục Huyền Lâm và Lý Tang Du thêm thời gian để hòa giải vấn đề của bọn họ.
“Nhưng mà, ba, ba còn muốn để Tiểu Lâm quỳ gối sao?”
Mẹ Lục đau lòng con mình, không ngờ lại bị chồng kéo ra ngoài.
“Để bọn nhỏ tự giải quyết vấn đề của tụi nó, chúng ta đừng nên xen vào.”
Trong phòng đột nhiên yên tĩnh, nhìn Lục Huyền Lâm quỳ trên mặt đất, Lý Tang Du cảm thấy vừa buồn cười vừa đáng hận.
Thật nực cười khi người đàn ông này vẫn có nhược điểm, nhưng đáng tiếc anh không hề có một chút thương hại nào cho đứa con của mình mà anh đã đánh mất.