CHƯƠNG 618
Trong thương trường kiêng kị nhất là người đến trễ. Chu Vân Linh đến điểm hẹn trước năm phút, nhưng lại thấy Lục Huyền Lâm có vẻ đã ngồi ở đó rất lâu, Chu Vân Linh mỉm cười.
“Sao tổng giám đốc Lục lại tới sớm thế?” Chu Vân Linh đến tuổi trung niên rồi nhưng vẫn chăm sóc vóc dáng, được thêm nước da trắng nõn, bảo bà ta vẫn còn quyến rũ quả thật không quá đáng, khí chất của người quanh năm lăn lộn trong thương trường cũng không phải người thường có thể so sánh được.
Bà ta thấy Lục Huyền Lâm ngồi trên xe lăn cũng không chú ý nhiều, đôi mắt phượng xếch lên ở phía đuôi mang theo một loại khí thế mạnh mẽ, nhưng đôi lúm đồng tiền gần miệng trên khuôn mặt tròn trịa của bà ta đã hóa giải khí thế mạnh mẽ ấy.
Lục Huyền Lâm không hề tỏ ra thất lễ ở trước mặt bà ta, mặc dù ngồi trên xe lăn cũng hơi khom lưng biểu thị sự kính trọng đối với Chu Vân Linh.
“Là tôi đến sớm, mời sếp Chu ngồi.”
Trán của anh vẫn đang quấn băng gạc màu trắng, quần áo cũng không phải là vest mà là một bộ quần áo bình thường màu trắng, nhìn có vẻ không hề thua kém một chút nào so với tên trai bao mà bà ta bỏ tiền ra nuôi.
Nhưng Chu Vân Linh không dám nghĩ về anh như vậy, cho dù bà ta là một người dày dặn kinh nghiệm cũng sẽ không xem thường người thanh niên trước mắt này.
Bà ta ngồi đối diện Lục Huyền Lâm, cách nhau một chiếc bàn đá hoa cương đen như mực, nhìn thẳng vào con ngươi trầm tĩnh đen láy của Lục Huyền Lâm.
“Nghe nói hai ngày trước tổng giám đốc Lục bị tai nạn xe, sao không nghỉ ngơi cho khỏe đi đã?”
Lục Huyền Lâm đẩy tách cà phê đen ấm nóng qua, sắc mặt vẫn hơi tái nhợt: “Ra ngoài xử lý chút chuyện nhỏ.”
“Chính là chuyện hôm nay tổng giám đốc Lục tới tìm tôi đó sao?” Chu Vân Linh nheo mắt quan sát, ý cười ở khóe miệng vẫn không giảm, trên mặt tuy có nếp nhăn nhưng đều rất nhỏ, trông không khác mấy bà chủ cao quý như mẹ Lục là bao.
Lục Huyền Lâm cũng không phủ nhận, khẽ giơ tay lên, A Minh đứng bên cạnh lấy ra một xấp ảnh từ trong ngực đưa cho anh.
Anh cũng không nhìn, cứ thế bày xấp ảnh này lên trên bàn, Chu Vân Linh tập trung nhìn, đều là hình ảnh Trịnh Khôi thân mật với những người phụ nữ khác.
Nhưng điều thú vị là những người phụ nữ đó không phải là Chu Vân Linh, cũng không phải là vợ của Trịnh Khôi.
Lục Huyền Lâm nhìn thật kỹ phản ứng trên mặt Chu Vân Linh, tiếc là không xuất hiện biểu cảm mà anh mong muốn, sếp Chu vẫn luôn tươi cười, cho dù cả một xấp ảnh như vậy cũng không thể thay đổi nụ cười nơi khóe miệng của bà ta.
“Tổng giám đốc Lục muốn nói gì?” Bà ta hỏi với giọng nhẹ nhàng, nhưng bầu không khí trong phòng lại trở nên đông đặc.
Lục Huyền Lâm cũng không bất ngờ với gương mặt không đổi sắc của Chu Vân Linh: “sếp Chu thấy rồi đấy thôi? Đây chỉ là một phần của sự việc mà tôi muốn nói.”
“Ham của lạ thôi mà, mấy tấm ảnh này cũng không thể làm cho tôi có phản ứng gì được.” Chu Vân Linh mỉm cười: “Ông ta cũng không phải mấy người tôi bao nuôi, yêu cầu người ta trung trinh với mình thật sự khá nực cười.”
Bà ta không giống với người khác, chuyện bà ta nuôi trai bao là chuyện mọi người đều biết, cũng sẽ không giấu diếm, trong lúc nói chuyện tất nhiên cũng sẽ không cảm thấy đây là chuyện gì đáng để mất mặt cả.