BÀ LỤC LẠI CHO TÔI LEO CÂY

CHƯƠNG 825

Cô chưa bao giờ giận dữ thế này, cảm giác nghèn nghẹn cũng chưa từng có. Bỗng chốc, cô bị cơn giận làm cho mụ đầu, không cách nào lo lắng bất cứ chuyện gì khác.

Có tiếng động từ phòng sách vang tới, cô đẩy thẳng cửa đi vào, ban đầu còn lửa giận bừng bừng, nhưng vừa thấy hai người trên ghế làm việc thì hết thảy lập tức tan thành mây khói.

Ngụy Như Mai ngồi trên đùi Tư Bác Văn, chắn mất tầm nhìn của Lục Nghiên Tịch. Nhưng chỉ cần nhìn bóng dáng và sự thân mật của hai người lúc này thôi cũng đủ để cô biết sắp xảy ra chuyện gì rồi.

“Tư Bác Văn, anh đối xử với tôi như vậy sao?” Những ngọt ngào hai ngày trước cứ như chỉ là gió thoảng mấy trôi thôi. Từng thứ lần lượt hiện lên trong đầu Lục Nghiên Tịch, trở nên nực cười đến cùng cực.

Nghe thấy tiếng Lục Nghiên Tịch, Ngụy Như Mai giật mình kêu lên một tiếng, hoảng sợ quay đầu nhìn cô, đột nhiên che miệng lại, tức tốc xuống khỏi người Tư Bác Văn: “Nghiên Tịch, sao cô lại tới đây? Tôi… tôi chỉ đang xem mắt cho Bác Văn thôi, anh ấy bị bụi bay vào mắt.”

Lý do này đúng là không hề qua loa lấy lệ một cách bình thường. Lục Nghiên Tịch chỉ nhìn Ngụy Như Mai thôi cũng thấy buồn nôn, cô quay sang nhìn Tư Bác Văn.

Lạnh nhạt, còn lạnh hơn cô nghĩ nhiều lắm. Đáy mắt giận dữ của anh đảo qua Lục Nghiên Tịch cứ như vô cùng nổi giận khi bị cô cắt ngang vậy.

Nhưng anh không nói lấy một câu.

Biểu hiện này nằm ngoài dự đoán của Ngụy Như Mai. Nếu là trước kia, Tư Bác Văn sẽ chẳng như thế! Trong lòng Ngụy Như Mai cũng không dám chắc chắn: “Nghiên Tịch, cô đừng hiểu lầm, thật sự không như cô nghĩ đâu. Hôm nay tôi vừa trở về, Bác Văn chỉ đi đón tôi thôi.” Vừa nói, cô ta vừa nhích xa khỏi Tư Bác Văn.

Nhưng cô ta còn chưa bước được một bước đã bị Tư Bác Văn lập tức kéo lại, ngồi thẳng vào lòng anh: “Không có hiểu lầm.”

Bốn chữ thản nhiên đánh bại phòng tuyến cuối cùng của Lục Nghiên Tịch, nhưng cô vẫn giữ lại chút trông mong cuối cùng: “Chúng ta đã kết hôn rồi.” Nếu đã kết hôn, cô vẫn còn quyền lợi này.

Nhưng Tư Bác Văn cũng thẳng tay ném ra một xấp tài liệu: “Lục Nghiên Tịch, vậy chúng ta ly hôn đi, trả Lục Thị lại cho cô.” Thái độ và giọng điệu của Tư Bác Văn không có nửa phần đùa cợt.

Ngụy Như Mai nằm trong lòng anh thì nụ cười được như ý nguyện. Lục Nghiên Tịch, thấy rồi chứ? Cho dù tôi đi xa nhiều năm mới trở lại, thứ gì là của tôi thì vẫn là của tôi thôi! Đừng có nói là tranh giành cướp đoạt, dù cô ta không làm gì thì thứ đó vẫn là của cô ta.

Nghĩ tới đây, Ngụy Như Mai đắc ý ngước đầu lên, còn làm ra dáng vẻ bất đắc dĩ nữa, cơn tức của Lục Nghiên Tịch càng nghẹn ứ không thể giải tỏa.

“Tư Bác Văn, lợi dụng xong là có thể vứt bỏ phải không? Tôi nói cho anh biết, tôi không đời nào ly hôn, tuyệt đối không có chuyện ấy đâu!” Lục Nghiên Tịch nói xong, nhìn thẳng vào Ngụy Như Mai: “Chỉ cần tôi không ly hôn, cô vĩnh viễn cũng chỉ có thể là một ả tình nhân thôi, vĩnh viễn…”

Dứt lời, thấy vẻ mặt Ngụy Như Mai vô cùng khó coi, trong lòng cô mới thư thái hơn được một chút.

Sau vài phút im lặng, Lục Nghiên Tịch lạnh nhạt xoay người xuống lầu, vết đỏ tươi trên chân cô làm Tư Bác Văn nhức mắt.

“Bác Văn…” Tới khi Lục Nghiên Tịch đi rồi, Tư Bác Văn cũng không nói thêm gì cả, chỉ lạnh nhạt nhìn ra ngoài cửa, cũng không rõ đang nghĩ gì. Trái tim Ngụy Như Mai có hơi bối rối, anh thế này khiến cô ta thấy hốt hoảng.

Dứt lời, cô ta nhấc một chân sang bên kia Tư Bác Văn, trực tiếp ngồi đối diện anh, bàn tay nhỏ không ngừng du di trên người Tư Bác Văn, đầu cũng từ từ cúi xuống, khoảnh khắc hai đôi môi sắp chạm nhau.

Tư Bác Văn mới lên tiếng: “Em còn chưa nói tôi nghe vì sao lại rời xa tôi lâu như thế.”

Nếu không phải như vậy, giờ này con của hai người có khi đã biết đi mua nước mắm rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc