BÀ LỤC LẠI CHO TÔI LEO CÂY



Lời Thời Nhiên Phong nói đơn giản chính là tiếng trời.
Hai chữ bánh ngọt càng kích thích cảm giác đói bụng tới mức ngực muốn dính ra sau lưng vậy.
Cũng không lâu lắm, bánh ngọt được đưa tới.
Lý Tang Du không để ý tới hình tượng của bản thân, cũng không còn khách sáo nữa, lấy ra ăn luôn.
Lúc này còn giả vờ thục nữ thì đúng là đầu óc bị úng nước rồi.
Sau khi liên tục ăn hết mấy cái bánh hạt dẻ, cô mới lấy lại sức, không khỏi có hứng thú với thân phận của Thời Nhiên Phong.
“Không ngờ anh nói tiếng nước tôi tốt như vậy?” Lý Tang Du phát hiện anh ta nói tiếng phổ thông rất rõ ràng.
Giọng anh ta rất êm tai, nói chuyện với tốc độ vừa vặn không nhanh không chậm, rất hấp dẫn, dường như có ma lực.
“Mẹ tôi là người nước này, tôi có một nửa huyết thống của người nước này.”
Thì ra là thế!
“Tôi thấy cô Lý rất mỏi mệt, cô nghỉ tạm một lát, tôi chân thành mời cô cùng ăn tối với tôi, không biết cô có bằng lòng không?”
“Cái này…” Hôm nay gặp được anh ta, cô vẫn làm phiền anh ta mãi, đến bây giờ lại từ chối một cách tế nhị thì không phải là bản tính của Lý Tang Du cô, cô phóng khoáng nói: “Cảm ơn!”
Thời Nhiên Phong ra khỏi phòng khách, để lại Lý Tang Du thoáng ngẩn người, đôi mắt đẹp mở to.
Cô rất mệt mỏi nhưng làm sao có thể ngủ được trong hoàn cảnh xa lạ này?

Cách duy nhất chính là ăn.
Lý Tang Du nhìn bánh ngọt nhỏ tinh tế trước mắt chợt lại thấy thèm ăn, bắt đầu ăn như gió cuốn: “Mùi vị không tệ.” Cô phát hiện ra mùi vị của bánh không quá ngọt, ăn vào cảm giác cực kỳ ngon miệng.
“A…”
Bởi vì ăn quá nhanh, cô rất vinh hạnh bị nghẹn bánh ngọt, đồ ăn tắc trong cổ, mặt đỏ lên.

Bây giờ cô thật sự muốn tìm một miếng đậu phụ đâm chết được rồi.
“Cô Lý, uống hớp nước trái cây đi.”
Trong lòng Lý Tang Du than thở A Bốc tới thật đúng lúc, bằng không có lẽ cô sẽ bị nghẹt chết vì bánh ngọt mất.
Nghĩ cô đường đường là cô chủ nhà họ Lý lại bị nghẹt chết vì một miếng bánh ngọt, nói ra thật sự sẽ khiến cho người ta cười chết mất.
Lý Tang Du vội vàng nhận lấy cốc nước trái cây, uống “ừng ực”.

Một cốc nước trái cây lớn bị cô uống hết sau vài ngụm.
Nhìn thấy Lý Tang Du uống một hơi hết cả cốc, A Bốc trợn mắt hốc mồm: “Cô Lý, cô có cần thêm một cốc nước trái cây nữa không?” Anh ta chưa từng gặp qua người phụ nữ nào phóng khoáng như vậy.
Lý Tang Du vỗ ngực, cuối cùng cũng thở lại được bình thường.


Cô cũng không muốn mất sớm vào lúc tuổi hãy còn xuân đâu: “Không cần, cám ơn anh.”
Cô sờ gương mặt nóng tới mức đỏ bừng của mình, trừng mắt nhìn miếng bánh ngọt còn lại trên bàn trà: “Đều tại chúng mày.

Nếu không, tao làm sao có thể mất mặt như vậy chứ? Tao phải ăn hết chúng mày.”
Một trận gió cuốn mây tan!
Lý Tang Du vừa nhét nốt miếng bánh ngọt cuối cùng vào trong miệng.
“Cô Lý, nước tắm đã chuẩn bị xong rồi!” Một cô hầu gái xuất hiện đúng lúc.
Cũng nên tắm rửa thôi.

Bây giờ cả người cô đều là mùi lạ, đừng nói người khác, ngay cả bản thân cô cũng ngửi thấy cũng không chịu nổi.
Nhưng ở nhà người khác, cô không tiện nói ra chuyện tắm rửa.
Bây giờ thậm chí đã chuẩn bị nước tắm xong, cô cầu còn không được đấy.
Cô đi theo người hầu tới bên ngoài phòng tắm.

Người làm dừng lại: “Cô Lý, tôi ở ngoài cửa.

Nếu cô cần gì, có thể gọi tôi.”


Bình luận

Truyện đang đọc