CÔ VỢ BƯỚNG BỈNH MUA MỘT TẶNG HAI

Chương 1068

Da thịt phía sau truyền đến xúc cảm ấm áp của anh, thiêu đến mang tai cô đỏ lên.

Tư thế này … thật quá ái muội rồi.

Sau đó, cô lại nghe thấy anh nói vào sau tai cô: “Dao Nhi, anh biết yêu cầu của anh hơi quá đáng, nhưng anh vẫn hi vọng em đừng qua lại với Vân Chi Lâm nữa. Dù sao em cũng là phụ nữ của anh, nói thế nào, thân phận của cậu ta không thể xóa bỏ, anh không muốn người phụ nữ của anh có liên quan đến nhà họ nữa.”

Cô hiểu rõ ý anh, cũng biết Bắc Minh Quân vẫn luôn chịu thừa nhận người em họ Vân Chi Lâm này.

Bắc Minh Quân hận mẹ của mình, mà mẹ của Vân Chi Lâm lại là em gái của mẹ Bắc Minh Quân.

Bị kẹp giữa tầng quan hệ này, cô cũng cảm thấy khá bí bách.

Nên hôm đó ở ủy ban nhân dân, cô không làm sao có thể thuyết phục bản thân kết hôn với Vân Chi Lâm được.

Nhưng …

“Em không đồng ý” Cô liếc mắt, kiên quyết cự tuyệt.

Sắc mặt anh rõ ràng trầm xuống, cánh tay đặt bên hông cô dùng sức xiết chặt, gần như bóp đau cô.

Ánh mắt anh lập tức trở nên lạnh lùng, cô chợt rùng mình một cái.

Dù vậy, cô vẫn cắn môi, kiên trì nói: “Chi Lâm có ơn với em cũng như với bọn trẻ. Khi chúng em chán nản nhất, anh ấy đã nâng đỡ chúng em, khi em gian nan nhất, là anh ấy ở bên cạnh cổ vũ em, ngay cả mẹ em bị hôn mê, cũng là anh ấy luôn ở bên canh giữ giúp em… Bắc Minh Quân, anh không thể vì oán hận cá nhân anh mà chối bỏ Chi Lâm. Mẹ anh ấy là Dư Như Hân không phải lỗi của anh ấy, chị của dì Như Hân là Dư Như Khiết cũng không phải lỗi của ai, mà anh…”

Cô hơi ngừng lại một chút, biết rõ chuyện mà cô nói ra tiếp sau chính là vảy ngược của anh, nhưng cô vẫn không sợ chết thốt ra:

“Mà việc anh là con trai của dì Như Khiết càng không phải là lỗi của ai, anh không cần thiết giận chó đánh mèo với nhà Chi Lâm, hơn nữa đã không qua lại với nhau nhiều năm như vậy, giờ lại đưa ra yêu cầu vô lý với em như thế… á đau…”

Xoảng!

Dường như có thứ gì đó bị đập nát, bầu không khí lập tức đông cứng lại.

Cô thấy bàn tay vừa chế trụ eo mình đã đột ngột bóp một cái.

“Đau…” Cô nhíu mày kêu lên một tiếng, vòng eo mảnh khảnh gần như bị anh bóp đến ứ máu.

“Dựa vào cái gì mà em cho rằng không phải lỗi của ai?” Giọng anh khàn đặc nghe như khẽ gầm lên, âm thanh lạnh lùng: “Dựa vào cái gì em kết luận bọn họ vô tội? Chết tiệt, em có tư cách gì mà phán xét anh?”

Anh bỗng dưng nổi giận, khiến cơ thể cô run lên.

“Buông tay… Đau quá…” Vẻ mặt cô đau đớn, anh có biết anh sắp bẻ gãy eo cô rồi hay không?

“Đau ư?” Đôi mắt lạnh của anh lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, anh đột ngột buông cơ thể cô ra, rồi kéo ép cô đối diện với mình, khẽ gầm lên: “Nếu như em cũng biết đau thì sẽ không nói tốt thay cho Vân Chi Lâm rồi. Nếu em cũng biết đau thì sẽ không luôn miệng nói cậu ta vô tội. Cố Tịch Dao, rốt cuộc Vân Chi Lâm cho em uống thuốc gì, để em si mê cậu ta như thế?”

Cô bị anh bóp đến đau, còn bị ép nhìn vào đôi mắt toát ra hơi lạnh bức người của anh, cô có thể nhìn rõ hình ảnh phản chiếu của mình trong mắt anh với sự hiu quạnh đáng thương.

Quả nhiên, đâm trúng vảy ngược của anh là chọc vào chỗ cấm kỵ mà đáy lòng anh căm hận nhất!

Thậm chí cô còn khẳng định rằng, nếu anh có răng nanh, chắc chắn anh sẽ không hề do dự mà cắn chết cô!

Bình luận

Truyện đang đọc