CÔ VỢ BƯỚNG BỈNH MUA MỘT TẶNG HAI

Chương 822

Bắc Minh Quân đã biến mất một khoảng thời gian kể lần ngày đính hôn ấy, sớm không xuất hiện, muộn không xuất hiện, thế mà lại xuất hiện ngay thời điểm này!

Tách.

Tiếng chìa khóa vặn cửa.

Bắc Minh Quân ngà ngà say xộc vào trong phòng ngủ của cô, anh chợt nhìn thấy cảnh tượng như thế này…

Cố Tịch Dao vừa mới tắm rửa xong, cô quấn mình trong mền, mái tóc ướt mèm rũ sau vai. Cô cầm máy tính, đang sáng tác một quyển sách liên quan đến người đàn ông đê tiện.

Cô không biết rằng, bây giờ trông cô giống hệt như hoa sen, khiêu khích thần kinh của anh.

Làn da trắng nõn nà như sứ, mái tóc đen óng còn lóng lánh nước.

Gương mặt mộc ấy có đường nét đẹp đẽ, cô khẽ nhíu mày lại, đôi mắt sâu thăm thẳm, sống mũi cao thẳng, cánh môi duyên dáng thu hút tầm mắt của anh…

Khơi lên khát vọng chôn giấu trong cơ thể anh trong nhiều ngày nay…

Cô trừng mắt nhìn anh!

Rõ ràng là cô cảm thấy rất bất mãn với hành vi không mời mà đến của anh!

Thấy anh tự tiện dùng chìa khóa mở cửa nhà mình, ngọn lửa giận trong lòng cô bốc lên rừng rực.

“Đi ra ngoài!”, cô lạnh lùng gằn giọng rống lên.

Điều bất ngờ là Bắc Minh Quân lại chẳng nói gì, anh chỉ lùi về sau.

Cố Tịch Dao nhíu mày lại thật chặt, đến bây giờ mới tập trung sáng tác.

Trên thực tế, quá trình sáng tác quyển sách này lại không suôn sẻ cho mấy.

Cô cố gắng không nghĩ đến Bắc Minh Quân nữa, chỉ chăm chăm tập trung sáng tác quyển sách về người đàn ông đê tiện, không phải Bắc Minh Quân không đê tiện, mà là vì cô không muốn phụ thuộc vào anh ta nữa.

Đến trong tư tưởng cũng không được!

Nhưng nào ngờ, chẳng bao lâu sau, người đàn ông vừa đi ra ngoài ấy lại mặt dày vào trong tiếp…

Lần này cơ thể của anh trần như nhộng, trên eo có vắt chiếc khăn lông nhỏ.

Mái tóc đen óng lòa xòa trước trán, vẫn còn đang nhỏ nước…

Cố Tịch Dao ngẩng đầu lên, cô nhìn chăm chú vào eo anh ta, đôi mắt khẽ híp lại, nóng rực như lửa đốt!!!

“Sao thế? Nhìn nơi này của tôi…không phải muốn nhìn anh em của tôi bên dưới lớp khăn đấy chứ?” Anh vẫn là Bắc Minh Quân vênh vênh váo váo và kiêu ngạo như mọi khi!

“Bắc Minh Quân!” Cố Tịch Dao nghiến răng gằn giọng rống lên: “Không ngờ anh lại lấy khăn lông của tôi che chắn cậu em dơ dáy của anh à?!!”

Vẻ mặt chê bai của cô Cố đã khiến làm tổn thương lòng tự tôn của Bắc Minh Quân.

Anh bực bội nhíu mày lại, ra vẻ cậu em của tôi vẫn còn chưa chê bai khăn lông của cô đâu đấy, cô lại ghét bỏ nó à!

Anh lười không muốn nổi giận với cô, anh không tin cô có thể bò dậy kéo khăn lông đang quấn quanh eo mình xuống!

Nhưng nếu cô có giỏi thì cứ sấn lại đây, anh cầu còn không được…

Bình luận

Truyện đang đọc