CÔ VỢ BƯỚNG BỈNH MUA MỘT TẶNG HAI

Chương 1300

Trên đường, Hình Uy đã gọi điện thoại nói lại với Bắc Minh Quân đang ở tập đoàn.

Bắc Minh Quân chỉ gật đầu một cái rồi cúp máy.

Tay anh đang cầm một vài tài liệu Hình Uy phái người đi điều tra, sau khi thấy tên một người bên trong, anh không nhịn được nhíu mày.

Xe đỗ trước cửa, Trình Trình đi theo Cố Tịch Dao xuống xe.

Cửa xe đóng lại, Hình Uy thò đầu ra khỏi ghế lái: “Thưa cô, tôi đưa cậu Dương Dương về trước, sau đó sẽ đưa đồ dùng của cậu Trình Trình tới đây.”

Cố Tịch Dao gật đầu, vẫy tay với Dương Dương ngồi trong xe.

Tuy hai mẹ con phải xa nhau, nhưng dù sao cũng ở trong một thành phố, vẫn có rất nhiều cơ hội gặp mặt.

Hơn nữa Cố Tịch Dao đã trải qua quá nhiều lần chia xa, quen lắm rồi.

Xe chậm rãi rời khỏi chỗ ở của Cố Tịch Dao, chở Dương Dương về nhà tổ.

Chẳng mấy chốc, xe đã đến ngoài cửa nhà tổ nhà Bắc Minh, cổng lớn chậm rãi mở ra, xe nhanh chóng chạy vào.

Cố Tịch Dao nắm tay Trình Trình nhìn Dương Dương rời khỏi, sau đó trở về nơi ở của mình.

“Gâu gâu…” Bối Lạp thấy chủ nhân trở về thì vui vẻ lắc đuôi.

Cũng may hôm qua lúc ra khỏi nhà đã để đủ thức ăn chó cho nó, nên bây giờ nó mới hăng hái được như vậy.

Trình Trình ngồi xổm xuống vỗ nhẹ lên đầu nó.

Bối Lạp cũng ngẩng đầu lên li3m tay Trình Trình, sau đó bắt đầu ngửi mùi khắp xung quanh như đang tìm cái gì đó.

Đương nhiên Trình Trình biết nó nghĩ gì, nói với nó: “Lát nữa sẽ đưa em đi gặp Dương Dương.”

Cố Tịch Dao về đến nhà, bắt đầu dọn dẹp vali cho Dương Dương, để hết đồ dùng và quần áo của cậu vào trong.

Sau khi đỗ xe, Hình Uy dẫn Dương Dương đi vào nhà, các giúp việc đều cúi đầu chào bọn họ.

Lúc này trong phòng khách, Bắc Minh Đông và mẹ anh Giang Tuệ Tâm đang vừa xem tivi vừa uống trà.

Dương Dương vừa nhìn thấy Bắc Minh Đông đã sáng mắt lên như chó nhỏ thấy xương, kêu lên một tiếng “chú Ba!”, sau đó chạy chậm mấy bước nhào lên người anh.

“Ha hả, chú còn tưởng là ai, ngôi sao nhỏ của chúng ta về rồi à.” Nói xong, anh lại nhìn ra ngoài cửa, sau đó hơi nhíu mày: “Ngôi sao nhỏ còn lại đâu, sao không về?”

Hình Uy đứng bên sofa vội giải thích: “Bà chủ, cậu ba, bắt đầu từ hôm nay cậu Dương Dương sẽ sống ở đây, cậu Trình Trình sẽ sống cùng cô Cố.”

Giang Tuệ Tâm nghe thấy thế thì hơi nhíu mày, sau đó nói với Bắc Minh Đông: “Đông à, con dẫn Dương Dương ra ngoài chơi, làm quen hoàn cảnh trước đi.”

“Được ạ, Dương Dương đi ra ngoài chơi với chú Ba nào.” Bắc Minh Đông vừa nghe nói sau này Dương Dương sẽ ở lại đây đương nhiên rất vui. Ở trong cái nhà này, anh vẫn luôn thấy rất chán.

Từ sau khi Dương Dương xuất hiện, anh cảm thấy cậu ăn ý với mình nhất.

Đợi hai người ra ngoài rồi, Giang Tuệ Tâm quay đầu nhìn Hình Uy, chậm rãi nói: “Ý cậu là sau này Trình Trình sẽ sống cùng Cố Tịch Dao, không về nữa?”

Hình Uy gật đầu.

“Bốp…” Giang Tuệ Tâm vỗ mạnh một cái lên bàn trà, sắc mặt bà thay đổi: “Vậy sao mà được, Trình Trình là nhà Bắc Minh chúng ta tốn không ít thời gian bồi dưỡng ra được. Sao có thể để người phụ nữ kia được lợi chứ. Từ sau khi nhà anh cả rời khỏi nhà Bắc Minh, Trình Trình chính là cháu đích tôn của nhà Bắc Minh chúng ta, không thể để nó sống cùng với người ngoài được.”

Bình luận

Truyện đang đọc