CÔ VỢ BƯỚNG BỈNH MUA MỘT TẶNG HAI

Chương 286

Bình tĩnh tường thuật sự thật.

Nhớ tới Barcelona, bóng dáng ngồi xổm trên sofa làm tượng, ngu ngốc phơi dưới nắng nóng, con ngươi sâu lắng của anh lướt qua phiền não.

“Chia tay?” Mặt Tô Ánh Uyển thoáng chốc trắng bệch: “Quân…em thật sự không phải cố ý, lúc đầu em chỉ là nhất thời kích động…bây giờ em thu lại hai chữ này, có được không? Huống chi, đêm đó em không thoải mái, anh không phải cũng không bỏ mặc em sao, đến chăm sóc em sao? Quân, chúng ta bắt đầu lại đi…”

Vừa nhắc tới đêm đó, Bắc Minh Quân ánh mắt lạnh lẽo, lướt qua khuôn mặt tinh tế của Tô Ánh Uyển.

Khẽ híp ánh mắt sâu hút: “Ánh Uyển, chuyện đêm đó, tôi vốn dĩ không muốn truy cứu. Cô đã nhắc tới, tôi liền muốn hỏi xem, Cố Tịch Dao làm sao biết?”

Đêm đó, anh uống rượu ở quán bar, nhận được điện thoại của ba Tô Ánh Uyển, biết thân thể cô ta không thoải mái, nên mới đến nhà cô ta hỏi thăm.

Có lẽ là uống nhiều mới sẽ ngủ ở nhà cô ta.

Sau đó, Cố Tịch Dao nói cái gì mà cởi sạch nằm trên giường Tô Ánh Uyển, anh mới biết cô nàng đó hiểu lầm anh rồi.

Chỉ là anh lười giải thích nhiều, làm chính là làm, không làm chính là không làm! Cố Tịch Dao tin hay không là do cô

Có lẽ là cố kỵ tình cảm mười năm, anh không truy cứu tâm tư nhỏ của Tô Ánh Uyển, nhưng không đại biểu anh có thể tha thứ hết lần này tới lần khác.

Mặt Tô Ánh Uyển cứng ngắc. Tay không nhịn được nắm chặt, cô ta chưa từng nghĩ tới, Quân lại biết chuyện này! Xem ra quan hệ của Cố Tịch Dao và anh không đơn giản.

“Quân…Em thật sự chưa từng nghĩ tới muốn làm gì cô Cố. Em chỉ là không muốn mất đi anh…Em ở bên anh mười năm rồi, thanh xuân tươi đẹp nhất đều hiến dâng cho anh, mười năm này không phải đều rất tốt đẹp sao? Em không cầu xin danh phận, thật, cái gì cũng không cầu, anh để em quay về bên anh đi, có được không…Huống chi, ba em cũng hi vọng chúng ta ở bên nhau, Quân , xin anh đừng nhẫn tâm như vậy…”

Nếu hôm đó, cô ta không mở miệng nói muốn một danh phận với Quân, không nói lời tức giận ‘chia tay’. Quân cũng sẽ không gặp tai nạn, càng sẽ không xảy ra những chuyện sau này.

Nhưng, nếu cô ta sớm biết, dù ở bên anh mười năm, anh lại vẫn lãnh đạm như ban đầu, cô ta sẽ không vọng tưởng…

Bây giờ, bốn chữ biết vậy chẳng làm, ngày đêm đều tra tấn cô ta, đau không thiết sống.

Bắc Minh Quân im lặng một lát, giọng nói mềm mại lại: “Ánh Uyển, là tôi không nên trễ nãi cô nữa, đều đã kết thúc rồi. Chỗ ba cô, tôi tự có sắp xếp.”

Một câu ‘kết thúc’ lạnh lùng, hoàn toàn cắt đứt đường lùi của Tô Ánh Uyển.

Nước mắt cô ta rơi xuống như mưa, khóc khàn cả giọng: “Quân…đừng nhẫn tâm như vậy, có được không…”

Mười năm, anh có thể nói bỏ xuống là bỏ xuống!

Nhưng cô ta không thể, anh dường như là người đàn ông cô ta đợi cả đời, cô ta sao có thể vì anh nói kết thúc mà kết thúc?

Cố Tịch Dao, nếu không vì sự xuất hiện của người phụ nữ Cố Tịch Dao đó, cô ta sao có thể rơi vào kết cục này?

Nắm chặt nắm tay, Tô Ánh Uyển khóc không thành tiếng…

Dương Dương khóc sướt mướt đánh răng, rửa mặt trong nhà vệ sinh.

Sau đó lại như không có việc gì, tùy ý chạy ra khỏi nhà vệ sinh.

Bình luận

Truyện đang đọc