CÔ VỢ BƯỚNG BỈNH MUA MỘT TẶNG HAI

Chương 1533

Cố Tịch Dao biết bà rất ghét cô, cô cũng lờ mờ đoán được nguyên nhân, nhưng bà ta đâu cần phải nghĩ xấu cho cô như thế chứ?

Đối mặt với sự khinh thường của Giang Tuệ Tâm, cô cũng cười gằn đáp lại bà ta: “Bà Bắc Minh, không phải ai cũng xấu xa mặt dày giống như bà nghĩ đâu, cũng đừng cho rằng cứ ỷ vào việc mình ở nhà Bắc Minh là cao quý lắm. Bây giờ tôi và Bắc Minh Quân không hề có một chút quan hệ gì cả, và tôi cũng không muốn có quan hệ gì. Còn về mẹ của tôi, có vẻ đường truyền thông tin của bà đợt này hơi chậm rồi. Vũ Xuân đúng là đang nuôi tôi từ rất lâu, nhưng tôi không phải con của bà ấy. Bao năm qua tôi cũng chỉ như một con rối của bà mà thôi.”

Bắc Minh Quân nghe thấy Cố Tịch Dao nói vậy thì trong lòng cũng có chút không vui.

Bây giờ Giang Tuệ Tâm không hề tin bất cứ điều gì cô nói: “Cô luôn mồm nói mẹ cô có quen biết ông cụ. Nhưng những người quen của ông đều là người quyền cao chức trọng cả, tôi đã gặp hết rồi và cũng rất quen, trước nay chưa hề nghe thấy có một người nào như cô nói, huống hồ theo như tôi được biết thì cuộc sống của cô cũng rất chật vật.”

“Bà Bắc Minh, dùng tiền bạc để đánh giá người khác có phải là quá tầm thường rồi hay không? Bà so với ông cụ Bắc Minh đúng là còn kém xa.” Lời nói của Cố Tịch Dao khiến Giang Tuệ Tâm giận tím mặt.

“Tôi không muốn trông thấy cô ta nữa, mau đuổi cô ta đi!” Giang Tuệ Tâm tức giận nói.

Nhưng dù bà ta có nói vậy thì mọi người xung quanh cũng không một ai dám hó hé gì. Bởi bọ họ biết rõ người đưa cô tới đây là Bắc Minh Quân.

“Bà nội, tức giận có hại cho sức khỏe. Cần gì phải bực mình vì một người không liên quan gì đến nhà họ Bắc Minh chứ?” Bắc Minh Khởi Hiên vừa nói vừa đưa tay vỗ vỗ lưng Giang Tuệ Tâm.

Cố Tịch Dao nghe thấy những lời nói đó của Bắc Minh Khởi Hiên, cô thật sự cảm thấy người trước mặt cô đây thật sự không phải người đàn ông đã từng ra mặt bệnh vực cô, chẳng màng đến sự phản đối của gia đình vẫn muốn đưa cô đi trốn nữa.

“Được rồi, các người gây xong chưa? Người mời Dao tới nếu không phải tôi thì cũng là luật sư Thẩm thôi. Có chuyện gì đợi tuyên bố di chúc của ba xong rồi tự nhiên sẽ hiểu rõ thôi.” Bắc Minh Quân nói rồi quay đầu nhìn thoáng qua luật sư Thẩm.

Luật sư Thẩm gật đầu, đoạn ông ta lấy tờ di chúc mà ông và ông cụ Bắc Minh đã thương lượng sửa chữa xong ra rồi lớn tiếng đọc.

Trong quá trình tuyên bố vấn đề phân chia tài sản, mọi người trong phòng đều im phăng phắc. Chỉ có hai người cảm thấy vô cùng khó chịu, một là Giang Tuệ Tâm, người còn lại là Phỉ Nhi.

Trước đó Giang Tuệ Tâm đã lén xem qua nội dung di chúc, còn Phỉ Nhi thì cũng đã nghe lén trong bệnh viện. Vậy nên hai người họ đã chuẩn bị tinh thần nghe về việc phân chia tài sản.

Sau khi tuyên bố xong, luật sư Thẩm nhìn mọi người: “Xin hỏi có ai thắc mắc gì về di chúc không?”

Mọi người đều im như thóc, nhưng lại có một người lên tiếng: “Tôi có thắc mắc.”

Mọi người cùng nhìn về phía người vừa lên tiếng, người đó là Giang Tuệ Tâm.

Luật sư Thẩm gật đầu nói: “Bà Bắc Minh, xin hỏi bà có thắc mắc gì?”

Lúc này thì bà cụ cũng không thèm nể nang gì: “Không biết mọi người có nhớ hay không. Lúc ông nhà tôi còn sống vô cùng ghét cô ta.” Nói rồi bà đưa tay chỉ Cố Tịch Dao.

Sau đó bà nói tiếp: “Sao tôi không nghe thấy điều kiện kèm theo nói gì đến chuyện hôn nhân của Quân chứ, vậy mà bây giờ lại nói là nếu cưới Phỉ Nhi thì sẽ không có tài sản? Có phải lúc ông nhà sửa di chúc luật sư Thẩm đã nghe nhầm rồi? Phỉ Nhi là vị hôn thê của Quân, chuyện này đã được bàn trước từ rất lâu rồi.”

Phỉ Nhi vẫn cứ đứng im nhìn, cô ta biết di chúc này không có vấn đề gì. Với cả cô ta cũng biết Giang Tuệ Tâm vẫn luôn chướng mắt mình và Cố Tịch Dao, nhưng giờ bà ta lại ra mặt bênh cô ta, cô ta biết ơn nhìn Giang Tuệ Tâm.

Bình luận

Truyện đang đọc