CÔ VỢ BƯỚNG BỈNH MUA MỘT TẶNG HAI

Chương 295

Đám người đối mắt nhìn nhau, không hiểu Tổng giám đốc Bắc Minh sao lại đập điện thoại với khuôn mặt lạnh như thế!

Lúc này, không có ai dám lên tiếng, ngay cả thở cũng không dám lớn tiếng nữa.

Sợ sẽ không cẩn thận gặp phải tai ương.

Yên lặng đợi chỉ thị của Bắc Minh Quân, trên trán đám người đều lặng lẽ toát ra mồ hôi.

Trên đôi bờ má như dao khắc của Bắc Minh Quân, có loé qua một dấu vết gân xanh.

Đầu ngón tay mạnh mẽ của anh ngay lập tức rút ra một bản thiết kế, ném xuống trước mặt những người quản lý cấp cao đó——

“Để Cố thị vào vòng trong! Tôi muốn phong cách kiến trúc của người này!”

Sau đó, thân ảnh cao lớn thẳng tắp đột nhiên đứng phắt dậy từ ghế da.

Tiếp đó, lạnh lùng vứt lại một câu: “Tan họp!”

Sải bước lớn rời khỏi…

Bỏ lại người trợ lý ở sau nhặt vỏ điện thoại di động đã vỡ nát trên mặt đất.

Đám quản lý cấp cao lũ lượt giơ tay lên lau mồ hôi. Thở phào một hơi.

Tất cả đều hướng mắt về bản vẽ kiến trúc nằm trên bàn hội nghị kia, bắt đầu bàn tán–

“Đây là tác phẩm thi của Cố Thị trong vòng 2 của cuộc thi bỏ thầu ngày hôm đó phải không?”

“Bức vẽ này là do ai sáng tác vậy? Tổng giám đốc Bắc Minh vậy mà lại nói là muốn phong cách kiến trúc của người này!”

“Đúng. Nhưng rõ ràng đó là phong cách La Mã cổ điển mà! Tổng giám đốc không phải là nói muốn áp dụng phong cách Tây Ban Nha sao?”

“Không phải chỉ có hai xí nghiệp được vào vòng chung kết thôi sao? Nếu tính như vậy, có phải là Cố Thị, Minh Châu và Đế hoàng cùng vào vòng trong không?”

“Ba nhà?”

Màn đêm buông xuống.

Ở bên đường của khu phố cổ A, một chiếc xe thể thao màu trắng có đường nét mềm mại đang đậu ở đó.

“Đến rồi. Cảm ơn anh Khởi Hiên.”

Cố Tịch Dao ra khỏi xe của Khởi Hiên, mỉm cười gật đầu với anh ta, định kéo cửa xe ra ngoài.

Nhưng Khởi Hiên lại nhẹ nhàng kéo lấy cổ tay cô: “Tịch Dao, nhớ, tôi sẽ không ép em.”

Thanh âm dịu dàng của anh ta, ánh mắt thương xót của anh ta, đều khiến cho cô sững sờ một hồi.

Người đàn ông như vậy, chỉ e là tất cả phụ nữ đều sẽ động lòng a, càng huống là cô đã từng nhớ nhung qua bao nhiêu năm như vậy?

Cố Tịch Dao đè nén cảm xúc trong nội tâm của mình, cũng đáp lại Khởi Hiên một nụ cười dịu dàng: “Biết rồi. Khởi Hiên, lái xe cẩn thận chút.”

Sau đó, trong lúc cô còn chưa kịp phản ứng lại thì Khởi Hiên đột nhiên sáp gần đến bờ má của cô—

Đôi môi mỏng mát lạnh, in lên một nụ hôn sạch sẽ.

Không mang chút ý vị cợt nhã nào.

Trái tim cô bất giác run lên.

Kéo cửa xe ra, mỉm cười đi xuống xe. Sau đó nhìn xe của Khởi Hiên biến mất trong màn đêm…

Rất lâu, trong đôi con ngươi của cô đều là những vệt nước long lanh sáng ngời.

Bình luận

Truyện đang đọc