CÔ VỢ BƯỚNG BỈNH MUA MỘT TẶNG HAI

Chương 1209

Dương Dương mất kiên nhẫn: “Được rồi, được rồi. Anh đúng là thích sạch chẳng khác nào lão ba chim chết vậy. Anh thích sạch thế, lần sau đừng bịt miệng em nữa.”

“Làm như người ta thích bịt miệng em vậy. Mong em lần sau nói chuyện, đặc biệt là dưới tình huống có ba ở đây thì phải suy nghĩ thật kỹ hãy nói.” Trình Trình nói xong, cởi từng cái quần áo ném xuống đất, sau đó đi cà nhắc tới chỉnh nước nóng nước lạnh, bắt đầu tắm.

Dương Dương bĩu môi, cũng cở.i quần áo của mình ném xuống đất, lắc mông tới tắm cùng Trình Trình: “‘Trái Banh’, mày cũng nhanh vào đây đi. Mày lăn trong hố, dính không ít đất cát, để tao tắm cẩn thận cho mày…”

“Bắc Minh… Tư… Dương!”

***

Cố Tịch Dao đi vào phòng bếp, nghe từ trong phòng khách truyền đến tiếng chuyển kênh không ngừng.

Ban đầu cô còn tưởng hôm nay về đến nhà, có thể cố gắng nghỉ ngơi với con một lát, ai ngờ lại bị Bắc Minh Quân quấy nhiễu làm hỏng rồi.

Cô mở tủ lạnh ra, xem còn có gì có thể ăn.

Chỉ thấy trong ngăn tủ còn sót lại mấy chai nước hoa quả.

Cô mở ngăn đá, ba ngăn phía trên trống không, sau khi kéo ngăn thứ tư ra, cuối cùng cũng thấy được thứ có thể ăn được – hai túi sủi cảo đông lạnh của thương hiệu Đài Loan nào đó thường được quảng cáo trên ti vi.

Buổi tối lại ăn mấy thứ này đi.

Cố Tịch Dao lấy sủi cảo ra. Cô định nấu canh sủi cảo kết hợp thêm chút rau nữa. Sau đó chiên sủi cảo bằng nước, lại phối hợp với nước trái cây vẫn tính là tốt cho sức khỏe.

Cô mở bếp ga ra, lấy ra một cái chảo, sau khi nhỏ chút dầu lại xếp sủi cảo gọn gàng vào trong chảo.

Sau đó cô lấy ra một chén nhỏ, lấy gần nửa chén nước, bỏ thêm ít bột vào trong đó.

Khi vỏ sủi cảo được rán hơi vàng, cô rót gần nửa chén nước vào trong chảo.

“Xèo…” Nước lập tức sôi trào, đồng thời bốc lên một làn khói trắng.

Cô tiếp tục rót nước mãi đến khi nước ngập nửa sủi cảo mới đậy nắp lại, giảm nhỏ lửa, đun từ từ.

Từng giây phút trôi qua, cô xuyên qua nắp chảo trong suốt, thấy nước bên trong đang sôi và dần dần giảm bớt.

Mãi đến khi nước gần cạn, cô mới mở nắp, một tay cầm chảo chậm rãi lắc đều, mãi đến khi nước bên trong cạn sạch, sủi cảo không dính vào chảo nữa, cũng từ từ đảo theo.

Lúc này cô tắt bếp, lấy ra một cái đĩa có đường kính tương tự với cái chảo, nhẹ nhàng úp lên trên sủi cảo, sau đó một tay cầm chảo, một tay đỡ lấy đĩa và lật chảo lại, sủi cảo lại được chuyển vào trong đĩa một cách hoàn chỉnh.

Đĩa màu trắng, sủi sảo chiên bằng nước màu vàng lại được làm thành công như vậy.

Cô đặt đĩa sang một bên, khi chuẩn bị nấu thêm một nồi thì thấy một bàn tay nhỏ lén lén lút lút thò về phía cái đĩa.

Cố Tịch Dao không cần nhìn đã biết ai sẽ làm vậy.

“Bây giờ còn chưa nấu xong, ai cho con ăn vụng chứ?” Cô nói xong lấy muôi nấu gõ nhẹ vào bàn tay nhỏ đang thò qua này.

“Ô…” Theo bàn tay nhỏ rút lại, cô nghe được Dương Dương ở phía sau kêu lên như làm nũng vậy: “Mẹ, còn phải đợi tới lúc nào mới có thể ăn cơm ạ? Bụng con đã kêu tới mấy lần rồi…”

Cố Tịch Dao quay đầu lại, thấy Dương Dương đang trề môi, dùng một tay xoa nhẹ cái tay bị đánh kia.

Bình luận

Truyện đang đọc