CÔ VỢ BƯỚNG BỈNH MUA MỘT TẶNG HAI

Chương 1575

Lúc này thổ hào sáu ngón đưa tay ra cầm lấy bàn tay đeo cả sáu chiếc nhẫn, khẽ vỗ vai con trai, sau đó nói một câu vô cùng hào khí: “Con trai, quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy. Nếu đã cược với người ta rồi, thì phải nhận thua chịu thua. Ba sẽ làm nhân chứng.”

Cậu nhóc vừa nghe, tức giận trừng mắt ba mình, lòng thầm nghĩ có người ba nào thấy con mình nhận người khác làm đại ca lại vui như vậy không?

Nhưng chuyện đã đến bước đường này rồi, hơn nữa xung quanh nhiều người như vậy, muốn rút lại cũng không thể nữa.

Đành phải cứng rắn nói với Dương Dương: “Sau này cậu chính là đại ca của tôi, có chuyện gì cứ nói với tôi là được.”

Cố Tịch Dao cũng nhìn ra được cậu nhóc này không bằng lòng, dứt khoát đứng lên giải vây: “Thôi thôi, đại ca cái gì chứ. Mấy đứa còn nhỏ đừng học cái trò xã hội đen đó. Sau này hai đứa thành bạn tốt là được, giúp đỡ nhau ở trường cũng tốt.”

“Bà chị à, lúc trước ở trên xe có chút chuyện không vui với mọi người, nhưng mọi người vẫn không tính toán, Ngô nhị em đây cũng phục chị rồi. Em có vài mỏ than đá ở Sơn Tây, không giúp được gì cả, nhưng cũng có chút tiền, sau này chỉ cần chị mở lời, bao nhiêu tiền em cũng có thể lấy ra được.”

Cố Tịch Dao nhíu mày, còn gọi cô là bà chị nữa, nhìn qua người đàn ông này cũng hơn bốn mươi tuổi rồi.

Hóa ra anh ta là Ngô nhị, nghĩ đến đây cô tập trung quan sát anh ta, cũng không giống cái kiểu “thấy ai cũng lải nhải” như trong tiểu thuyết của Triệu Bổn Sơn.

Vừa nghĩ đến đây, cô cảm thấy mình có chút thất lễ, vội xua tay nói: “Khách sáo rồi, khách sáo rồi. Tôi thấy muộn rồi hai người cũng chưa ăn gì, hay là ăn cùng chúng tôi đi, có gà có nấm.” Nói xong cô chỉ vào thùng nước bên cạnh Trình Trình: “Trong đây còn có mấy con cá. Noton anh cũng ăn ở đây đi.”

Ngô nhị vừa nghe thấy, lập tức tui vẻ: “Chuyện tốt như vậy, Ngô nhị nhỏ còn không mau cảm ơn người ta.”

“Cảm ơn dì, cảm ơn đại ca.”

Dương Dương có đệ, cũng lập tức tỏ vẻ, xua xua tay: “Không cần khách sáo, sau này theo tôi, đảm bảo có thịt cho cậu ăn.”

Sau đó lại chỉ sang Trình Trình: “Đây là anh trai tôi, cậu cứ gọi anh ấy là đại ca lớn đi.”

Lúc Bắc Minh Quân nghe được Cố Tịch Dao mời Đường Thiên Trạch cùng nhau ăn cơm thì không khỏi nhướn mày. Anh không tình nguyện cùng ăn cơm với Đường Thiên Trạch trên một cái bàn, tình hình bây giờ với anh ta đã là giới hạn cuối cùng của anh.

Nếu như vượt qua ranh giới cuối cùng này, anh sẽ rất khó cam đoan mình có thể ra tay với anh ta hay không.

Đường Thiên Trạch cười, khoát tay áo nói: “Cũng không cần đâu, buổi tối tôi còn chuẩn bị bất ngờ cho mọi người. Được rồi, bây giờ tôi đi đây.”

Thật ra Đường Thiên Trạch đã liếc mắt thấy được phản ứng của Bắc Minh Quân.

Anh ta vốn muốn ở lại, thăm dò xem giới hạn cuối cùng của Bắc Minh Quân ở đâu, nhưng vừa nhớ tới hoạt động buổi tối, liền bỏ suy nghĩ này đi.

Thấy dáng vẻ đó của Bắc Minh Quân, nói không chừng lát sẽ đánh nhau.

Đường Thiên Trạch đành kiếm cớ rời đi.

Nhìn bóng lưng của Đường Thiên Trạch, lúc này Dương Dương hô lớn một tiếng: “Chú xinh đẹp, chừng nào chú dạy cháu làm cánh gà nướng?”

Bình luận

Truyện đang đọc