Chương 1997
“Không phải là lo lắng, là chắc chắn.” Cường sợ Thành thiếu chủ thật sự sẽ đi tìm đường chết, trực tiếp nói hết lời,.
Dưới tình huống như vậy, Cường cảm thấy dù thành chủ có rộng lượng đến đâu thì cũng chắc chắn sẽ không bỏ qua cho Thành thiếu chủ.
Anh ta biết Thành thiếu chủ một nửa là vui đùa, một nửa là giúp cô cả nhà họ Đường, nhưng mà thành chủ không biết được, người không biết còn tưởng rằng là Thành thiếu chủ có ý khác.
“Vậy còn không phải là vui hơn nữa hả, vậy thì tôi chắc chắn càng phải đi.” Ánh mắt của Thành thiếu chủ đột nhiện sáng lên, cũng không biết là nghĩ đến cái gì đó, vậy mà lại còn có nhiều hơn mấy phần hưng phấn.
Cường: “…”
Thành thiếu chủ không phải là cuồng ngược đãi đó chứ, là loại người không nhận ngược thì cả người không thấy thoải mái?
Hay là Thành thiếu chủ cảm thấy từ trước đến nay thành chủ yêu thương anh ta, sẽ không thật sự làm gì anh ta.
Hay là Thành thiếu chủ đang muốn cố ý thăm dò ở trong lòng thành chủ, anh ta với công chúa Quỷ Vực Chi Thành, người nào quan trọng hơn.
Quả nhiên Thành thiếu chủ thật sự muốn tìm đường chết.
“Thành thiếu chủ, chờ thành chủ tìm công chúa trở về, anh đã trở thành người ngoài.” Cường cảm thấy anh ta là một người vệ sĩ, thật sự có nghĩa vụ nhắc nhở Thành thiếu chủ một chút.
“Tôi trở thành người trong nhà từ lúc nào vậy.” Lông mày của Thành thiếu chủ nhíu lại, hờ hững quét mắt nhìn Cường một chút.
Cường trực tiếp ngậm miệng, cũng không tiếp tục nói chuyện nữa, những lời có thể nói cũng đã nói, không thể nói anh ta cũng đã nói rồi, Thành thiếu chủ căn bản nghe không lọt tai, còn hung hăng càn quấy, anh ta còn có thể nói cái gì nữa.
Thành thiếu chủ muốn tìm đường chết, vậy thì để Thành thiếu chủ đi tìm đường chết đi.
“Thành thiếu chủ, ngày mai tôi có thể xin phép nghỉ được không?” Cường suy nghĩ, vẫn là đưa ra yêu cầu của mình. Thành thiếu chủ muốn tìm đường chết, anh ta có thể không đi cùng được không?
“Nói lý do tôi có thể đồng ý cho cậu đi.” Thành thiếu chủ ngước mắt nhìn về phía anh ta, trên mặt cũng không có quá nhiều cảm xúc.
“Ngày mai tôi muốn đi xem mắt.” Cường suy nghĩ một lý do mà anh ta cảm thấy không tệ, ngày nào anh ta cũng đi theo bên cạnh Thành thiếu chủ, đều sắp ba mươi tuổi rồi, ngay cả bạn gái cũng không có nữa.
“Người giống như cậu cần gì phải lãng phí thời gian làm chuyện đó, dù sao thì cũng không có người nào coi trọng cậu đâu.”
Cường: “…”
“Thành thiếu chủ, tôi…”
“Cường, cậu bịa ra một lý do không chịu suy nghĩ gì hết, làm sao tôi có thể che giấu lương tâm mà đồng ý với cậu?” Thành thiếu chủ không cho Cường cơ hội mở miệng lần nữa, trực tiếp ngắt lời anh ta.
Cường trợn tròn mắt, cái gì gọi là che giấu lương tâm đồng ý với anh ta cơ chứ? Cho anh ta nghỉ phép một lần có liên quan gì tới lương tâm hả?
Không đúng, Thành thiếu chủ có thứ gọi là lương tâm à?
Cường hiểu hiện tại anh ta có nói cái gì đi nữa thì Thành thiếu chủ không có lương tâm, tuyệt đối không đồng ý ngày mai cho anh ta nghỉ phép, cho nên anh ta cũng không cần phải nói cái gì nữa hết.