CÔ VỢ BƯỚNG BỈNH MUA MỘT TẶNG HAI

Chương 706

Trong lòng cô thấy căng thẳng, cô hắng giọng: “Sở Dung Triết, tôi nói cho anh biết này, tôi nặng lắm đấy nhé! Với lại anh cõng tôi thì sau này phải chịu trách nhiệm với cuộc đời của tôi…”

“Hả?” Sở Dung Triết vừa nghe thấy thế, đôi chân của anh ta mềm nhũn ra ngay: “Hạnh, Tịch Dao… không phải em coi là thật đấy chứ…”

Khi nãy anh ta nghe cô nói bọn họ đang hẹn hò, chỉ nghĩ rằng cô đang nói đùa mà thôi.

Cô ấy sẽ không thật lòng đâu nhỉ?

Có nói thế nào thì Tịch Dao cũng là mẹ của hai đứa con nhà Bắc Minh, cho dù Sở Dung Triết anh vui vẻ đón cô về nhà, nhưng chắc chắn Bắc Minh Quân sẽ không chịu tha cho anh ta đâu…

“Sở Dung Triết! Không phải trước kia anh thích tôi lắm sao? Còn nói là bất kỳ lúc nào cũng có thể đến tìm anh… còn nói là để tôi đi làm bà chủ của câu lạc bộ đêm nhà anh… Sở Dung Triết, anh là người không có uy tín…” Cô gằn giọng quát anh ta rồi xách túi da lên đập mạnh người người anh ta vài cái!

Sở Dung Triết khó xử…

Đột nhiên hai vệ sĩ áo đen xuất hiện như quỷ, trông như thể muốn bảo vệ chủ của mình.

Sở Dung Triết xua xua tay, ra hiệu cho bọn họ lui xuống.

Thân là cậu hai trong gia tộc hắc đạo, bị một cô gái cầm túi da đánh giữa đường đúng là mất mặt quá…

“Phải phải phải! Đều là lỗi của tôi…xin lỗi Tịch Dao…tôi thừa nhận rằng mình có lỗi trong chuyện Bắc Minh Quân và Phỉ Nhi đính hôn… thật lòng xin lỗi cô, Tịch Dao…” Sở Dung Triết cầu xin tha.

Cố Tịch Dao sững sờ nhìn Sở Dung Triết, đến bây giờ cô mới ngừng đánh anh ta, chỉ hít sâu một hơi rồi híp mắt lại: “Anh ta đính hôn với ai thì liên quan quái gì đến tôi! Anh chẳng có lỗi gì với tôi cả! Anh là cái đồ thỏ đế, uổng cho anh là cậu hai nhà họ Sở! Rốt cuộc anh có dám hẹn hò với tôi không?”

“Dám…” Chữ dám của Sở Dung Triết được thốt ra một cách yếu ớt…

Vào lúc này, một chiếc xe ô tô đen sang trọng chạy về phía bệnh viện.

Rồi đỗ xịch trước mặt bọn họ.

Cánh cửa xe mở ra, để lộ một đôi chân nho nhỏ…

“Mẹ ơi…” Cơ thể của Trình Trình bỗng nhiên xuất hiện trước mặt Cố Tịch Dao.

Cậu bé vẫn mặc đồ vest nhỏ theo phong cách nước Anh, mái tóc được chải chuốt gọn gàng.

Cố Tịch Dao giật mình, cô không quan tâm đến sự lạnh lẽo dưới chân mà sải bước chạy về phía con trai…

Rồi ôm chầm Trình Trình vào lòng mình…

“Bé cưng của mẹ…” Cô vùi đầu vào hõm vai của con trai mình, ráng sức hít hà mùi phấn trên người cậu bé, hàng nước mắt lập tức tuôn trào…

Cô không biết lúc mình ôm con trai, cơ thể run run rẩy rẩy, tâm trạng nặng nề, cổ họng thít chặt lại…

Dường như muốn khảm con trai vào trong cơ thể của mình vậy, cô ôm con rất chặt chẽ.

Cô nhớ con mình quá, nhớ đến mức xương cốt cũng cảm thấy đau đớn…

Nhất là vào giây phút biết được Bắc Minh Quân đính hôn với Phỉ Nhi, dường như máu trên người cô đều bị rút cạn…

Nghĩa là cô không chỉ mất đi một bộ lễ phục ánh trăng…

Mà còn cả hai đứa con trai của mình!

Bình luận

Truyện đang đọc