CÔ VỢ BƯỚNG BỈNH MUA MỘT TẶNG HAI

Chương 630

“Bởi vì Dương Dương học lớp 1C, còn con học lớp thiên tài nên đồng phục khác nhau.” Trình Trình nói bằng chất giọng bình tĩnh, cậu bé ngồi nghiêm chỉnh trên xe.

Bắc Minh Quân nhìn Trình Trình qua kính chiếu hậu, khóe miệng anh nhếch như thể tán thưởng cậu bé, không thể không thừa nhận rằng Bắc Minh Tư Trình rất có phong phạm của anh hồi đấy.

“Bắc Minh Tư Trình, xin anh đừng lấy chuyện này ra khoe khoang nữa có được không? Em dám chắc rằng những đứa trẻ giống như em đều mặc đồng phục như thế này. Bởi thế anh đừng có coi em như đồ dị loại, anh mới là đồ dị loại đó có biết không…” Dương Dương nhíu mày, rồi lại nói một cách chắc nịch: “Không đúng, anh với ba chết bằm đều là dị loại!”

“…”

“….”

Vẻ mặt của Bắc Minh Quân và Trình Trình gần như giống y hệt như nhau, bọn họ đều trễ miệng xuống tỏ vẻ khinh thường…

Suốt dọc đường, chỉ có một mình giọng nói non nớt của Dương Dương vang vọng trong xe.

“Còn có chuyện này nữa, ba chết bằm, hôm nay sao ba lại nhớ ra phải đưa con và Bắc Minh Tư Trình đi học thế?”

“Từ sau giáng sinh và con đã không thấy mẹ đâu rồi, ba chết bằm, ba có thể đưa mẹ đến gặp con không?”

“Hay là, ba đưa con sang sống với mẹ đi…ừm từm, nhớ phải dẫn Bắc Minh Tư Trình theo, anh ấy là một đứa trẻ cô độc, nếu như không có cởn bên cạnh, cuộc sống của anh ấy sẽ giống hệt như gấu trúc vậy, chỉ còn lại hai màu đen và trắng mà thôi…”

“Nhưng mà…gấu trúc là quốc bảo kia mà, biết bao nhiêu người yêu thích mà còn không yêu thích không kịp đấy….Bắc Minh Tư Trình, anh nghĩ cuộc đời của anh nên đặc sắc hay chỉ có hai màu đen trắng thì tốt hơn? Đây đúng là vấn đề khó lựa chọn…”

Dương Dương huyên thuyên một hồi, Bắc Minh Hạo đã không thể nhịn nổi nữa, anh chỉ cảm thấy da đầu tê dại, cắn răng phun ra một câu…

“Bắc Minh Tư Dương, chúng ta chơi trò chơi đi!”

“Trò chơi gì?” Ánh mắt Dương Dương sáng bừng.

“Bắt đầu từ bây giờ, ai mà mở miệng ra trước thì người đó sẽ thua!”

“…” ừm ừm ừm, Dương Dương vội vàng cầm cái thứ giống như phân chó, à không, bánh sô cô la nhét vào miệng rồi im lặng.

Trình Trình nhếch môi cười nhạt, rốt cuộc thì bên tai cũng được yên tĩnh rồi.

Cuối cùng cũng đã đến trường học hàng đầu dành cho giới quý tộc ở thành phố A.

Bắc Minh Quân dừng xe, rồi dập điếu thuốc.

Anh quay đầu nhìn Dương Dương đang bụm miệng: “Đến trường rồi.”

“Ồ…” Dương Dương lập tức buông bàn tay nhỏ nhắn của mình ra, cậu bé bật cười: “Ba chết bằm, ba thua rồi!”

Khóe miệng Bắc Minh Quân co rút, anh vẫn kiên nhẫn: “OK, ba thua rồi, thế bây giờ con có thể vào học rồi chứ, hả?”

Trình Trình cởi dây an toàn, ngoan ngoãn đi xuống xe, trước lúc xuống, cậu bé còn ngập ngừng một lúc, nhìn Bắc Minh Quân rồi nói: “Cảm ơn ba, tạm biệt ba.”

Bình luận

Truyện đang đọc