CÔ VỢ BƯỚNG BỈNH MUA MỘT TẶNG HAI

Chương 401

Cố Tịch Dao cũng tức giận không nhẹ, đôi mắt xinh đẹp nhúng đầy lửa giận:

“Anh ở bệnh viện thì sao? Anh nhập viện cũng không phải tôi hại! Tại sao tôi phải gọi điện thoại, tại sao tôi phải hỏi thăm anh? Anh không là gì của tôi hết, anh có tư cách gì quản tôi?!”

Một câu nói của cô khiến anh không nói nên lời!

Thật vậy, cô là ai đối với anh chứ?

Ngay cả bản thân anh cũng không trả lời được câu hỏi này!

Bắc Minh Quân nghiến răng: “Được rồi! Chuyện này tôi có thể không truy cứu cô! Nhưng ban đầu không phải đã nói sẽ làm bảo mẫu của con trai tôi sao? Tại sao mới quay người một cái đã không nhận rồi?”

Đôi mắt cô lập loè, trái tim đau nhói.

Theo bản năng mà né đi ánh mắt nghiêm nghị của anh: “Bổn cô nương không muốn hầu hạ hai cha con các người nữa, không được sao!”

Sắc mặt Bắc Minh Quân trầm xuống: “Khốn kiếp——”

Anh tức giận mà thấp giọng gào lên: “Làm thư ký thì làm được một nửa, phủi mông bỏ đi, để lại một đống hỗn độn cho tôi dọn dẹp! Được, tôi có thể không so đo! Nhưng cô làm bảo mẫu vậy mà lại ẩu thả nữa, Cố Tịch Dao, mẹ nó người phụ nữ này cô đang chơi tôi đúng không?!”

Cố Tịch Dao theo bản năng cắn môi: “Tôi không muốn làm bảo mẫu nữa, tôi chê con nít phiền phức, có được chưa!”

Gào xong câu này, cô mới phát hiện trái tim mình cũng rất đau.

Nếu như cô được chọn, chăm sóc các con là chuyện cô cầu còn không được a…

“Được!” Bắc Minh Quân giận dữ gào lại một tiếng, nắm đấm siết chặt, thật sự hận không thể siết chết cô!

Lần đầu tiên, Quân gia phát hiện bản thân mình vậy mà lại không có lập trường để phản bác cô!

Bịch ~!

Đột nhiên, anh nện một đấm hung hăng lên lưng ghế trước!

Cô giật mình co rúm trái tim lại.

“Vậy vừa rồi cô đang làm gì vậy? Đừng có nói với tôi là cô đang hẹn hò với con heo đó?! Hẹn hò bao lâu rồi, cùng ăn cay vui vẻ quá mà! Vậy mà đã thảo luận tới việc gặp ba mẹ luôn rồi, có phải bước tiếp theo là đi lĩnh chứng, kết hôn, động phòng, hầu hạ đàn ông rồi không, hửm?” Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Mỗi một chữ của anh đều được nghiến ra từ kẽ răng, mỗi một câu đều cứa sâu vào tim cô.

“Bắc Minh Quân! Anh đừng có mà hiếp người quá đáng! Tôi qua lại với ai thì có liên quan gì đến anh?!

Cô tức đến đỏ cả mặt, đôi con ngươi linh động sạch sẽ loé qua một tia sáng rực rỡ trong xe.

“Không có liên quan đến tôi sao?” Anh đột nhiên vươn cánh tay dài ra, ôm cơ thể mảnh khảnh của cô vào lòng: “Các người tiến triển đến bước nào rồi? Bộ phận nào là nhạy cảm nhất trên cơ thể cô, hắn ta có rõ như tôi không? Chỗ đó của cô rốt cuộc se khít thế nào, anh ta có rõ hơn tôi không?”

Hình Uy bình tĩnh mà hạ tấm màn đen ngăn giữa ghế lái và băng ghế sau xuống.

Băng ghế sau xe nhanh chóng tối sầm lại, tạo thành một khoảng không gian chật hẹp.

Chiếc xe sau đó khởi động lên, từ từ lái lên đường…

Trái tim của Cố Tịch Dao như nghẹt thở!

“Bắc Minh Quân anh đê tiện! Thắng Thiên không dơ bẩn như anh nghĩ!”

Cô vặn vẹo cơ thể, cố gắng tìm cách thoát ra khỏi xe.

Nhưng anh đột nhiên dùng sức nắm lấy eo cô, xách cô ngồi lên đùi anh——

Bình luận

Truyện đang đọc