CÔ VỢ BƯỚNG BỈNH MUA MỘT TẶNG HAI

Chương 1572

“Mẹ ơi…” Dương Dương từ xa đã nhìn thấy Cố Tịch Dao đang đợi ở bên bờ sông, nhưng vẻ mặt lại có chút sốt ruột.

Lúc đó Trình Trình đã thu cần câu lại, thằng bé đang đếm lại chiến lợi phẩm cả buổi chiều của mình.

Cố Tịch Dao nghe thấy giọng của Dương Dương, cuối cùng cũng yên tâm được rồi.

Cô quay đầu lại nhìn, khắp người Dương Dương bẩn thỉu lấm lem, ngoài bùn đất ra, trên đầu và người còn dính chút mảnh vụn cành cây nữa.

Phía sau Dương Dương, Bắc Minh Quân đang bước đi không nhanh cũng không chậm.

Cái tên Bắc Minh Quân này đúng là giỏi giả vờ, người anh cũng không sạch sẽ hơn Dương Dương là mấy, nhưng mặc dù như vậy, anh vẫn chứ ưỡn ngực cao đầu, bước đi như một người mẫu nam, tiến về phía cô.

Đợi đến khi hai người bọn họ bước tới trước mặt cô, Cố Tịch Dao liền bày ra vẻ mặt căng thẳng, nhìn hai ba con: “Hai ba con chơi chán rồi mà còn không biết đường về à, vừa nãy Noton đã phái người đi tìm hai ba con rồi đấy.”

Bắc Minh Quân nghe vậy thì cười lạnh: “Anh ta có thể tốt bụng phái người đi tìm bọn anh thế sao, đúng là mặt trời mọc đằng tây mà.”

Cố Tịch Dao thật sự sợ hãi, hai người đàn ông này rõ ràng mới gặp nhau lần đầu, sao lại cứ như kẻ thù lâu năm vậy chứ.

“Biết ngay là anh sẽ không nhận cái tình này của người ta mà. Được rồi, anh đưa Dương Dương vào trong thu dọn quần áo đi, tôi đi tìm Noton.” Cố Tịch Dao nói xong, quay người lại đi về phía lều của Đường Thiên Trạch.

Bắc Minh Quân đưa tay ra giữ cô lại, lạnh lùng nhìn cô: “Em tìm anh ta làm gì?”

Cố Tịch Dao trừng mắt nhìn anh: “Tôi còn làm gì được nữa, nói với anh ấy chúng ta đã nguyên vẹn trở lại. Để hai người đi tìm anh mau chóng trở lại. Cho dù anh không vừa mắt Noton, nhưng hai người đi tìm anh kia không trêu chọc gì đến anh cả.”

Nói xong, cô đẩy cánh tay Bắc Minh Quân đang giữ cô ra sang một bên.

Bắc Minh Quân nhìn bóng lưng Cố Tịch Dao rời đi, khóe môi hơi cong lên. Bởi vì từ ánh mắt trách móc của cô, anh đã nhìn ra được cô vẫn còn lo lắng cho anh.

Cố Tịch Dao vừa đến gần lều của Đường Thiên Trạch, thì anh ta cũng vừa đi từ trong ra.

“Noton, anh gọi người mà anh sai đi trở về đi, anh ấy đưa bọn trẻ về rồi.”

Đường Thiên Trạch khẽ cười, sau đó gật đầu: “Được, để tôi gọi bọn họ về.” Nói xong lấy điện thoại ra.

Cố Tịch Dao thấy anh ta gọi điện thoại: “Được rồi, tôi cũng không làm phiền anh nữa. Có điều vẫn rất cảm ơn anh.”

Đường Thiên Trạch nhìn Cố Tịch Dao rời đi, rồi ấn một dãy số điện thoại: “Mọi người trở về đi, hủy bỏ nhiệm vụ. Bây giờ mục tiêu đã trở lại rồi.”

Cố Tịch Dao trở về lều mà cô và bọn trẻ cùng ở, Bắc Minh Quân đã xử lí bụi bẩn và cành cây trên quần áo Dương Dương sạch sẽ rồi.

Dương Dương ngồi trên mặt đất, giống như một người kể chuyện, đang kể lại câu chuyện cậu cùng ba đã bắn súng cao su trúng con gà rừng một cách sinh động với Trình Trình.

Trình Trình cũng rất bất ngờ, cậu đã lớn như vậy rồi, ngoài việc cả ngày nhìn thấy anh cùng Hình Uy vội vội vàng vàng về nhà, rồi không lâu sau lại vội vội vàng vàng ra ngoài ra, không biết là ba lại biết nhiều thứ đến như vậy.

Dương Dương thấy Cố Tịch Dao trở về, vui mừng kêu một tiếng:

“Mẹ, mẹ xem hôm nay con và ba đã bắt được gì trong rừng này.”

Vừa nói, cậu vừa đứng dậy, kéo chiếc túi căng phồng, mở miệng túi ra cho Cố Tịch Dao xem.

Bình luận

Truyện đang đọc