CÔ VỢ BƯỚNG BỈNH MUA MỘT TẶNG HAI

Chương 276

“Quân…”

Khuôn mặt cau có của anh rất khó coi.

“Cái đó, Quân…” Cô nũng nịu phồng má rồi tiếp tục gọi anh.

Ai ngờ lại rước lấy hai cái liếc mắt sắc bén của anh.

“Emmm…” Thôi được, cô nuốt nước bọt, cố kìm lại cảm giác nổi da gà của mình, ngượng ngùng gọi một tiếng: “Anh Quân…”

Anh vẫn vững vàng như kiềng ba chân, chỉ là mấy khớp tay có tiếng răng rắc vang lên.

Cô thở dài, Cố Tịch Dao hoàn toàn thua trước người đàn ông háo sắc ngầm này rồi.

Cô bất lực liếc mắt, mặt mày xoắn xuýt rồi nũng nịu đầy yêu thương gọi một tiếng: “Anh ơi…”

Phụt…

Trong lòng Bắc Minh Quân có tiếng máu phun ra.

Bỗng nhiên anh nhướng đôi mắt diều hâu lên, hung dữ trừng mắt với Cố Tịch Dao, anh nghiến răng: “Cô gọi thêm một tiếng nữa thử xem!”

Oh yeah! Cuối cùng cũng có phản ứng rồi, Cố Tịch Dao thầm reo hò.

Cô cười tít mắt nịnh nọt rồi lập tức nhào sang.

Cô ôm chặt lấy chân Bắc Minh Quân, xoa xoa đám lông chân quyến rũ của anh, ơ, cảm giác cũng không tệ nhỉ, xem ra cái chân bị thương của anh đã sắp lành lại rồi.

Sau đó cô dẩu môi xin tha: “Không gọi nữa không gọi nữa, được chưa, anh đừng có giận tôi nữa, thật sự tôi không cố ý đâu mà, ai mà đem tính mạng bản thân ra đùa giỡn chứ, đúng không?”

Bắc Minh Quân nhìn chằm chằm vào hành động vuốt ve lông chân của cô, ánh mắt tinh tế lướt qua một tia ảo não: “Bỏ cái tay ra.”

Cách vuốt ve của người phụ nữ này, xem anh là cún sao?

“He he.” Cô cười gượng rồi nhanh chóng bỏ tay xuống, cô ngồi xổm ở bên cạnh chiếc ghế nằm của anh: “Anh đừng giận nữa mà, cùng lắm, cùng lắm tôi cho anh phạt một lát là được rồi…”

“Phạt một lát?” Ánh mắt anh trở nên sâu lắng.

Cô không khỏi cảm thấy sống lưng mình cứ lành lạnh, nhưng chỉ có thể bất chấp mà gật đầu.

Sau đó cô ngoan ngoãn cầm khăn lên rồi bất gác cắn chặt môi, bộ dạng đáng thương đợi lệnh trừng phạt của anh…

“Không có tiền đồ!” Anh hừ lạnh lùng rồi cẩm bút vẽ điện tử lên, anh liếc cô một cái: “Ngồi xa ra chút, tôi vẽ cô.”

“Hả? Vẽ tôi?” Cô sửng sốt trợn trừng hai mắt, không ngờ hình phạt của anh lại dễ dàng như vậy, cô ngây ra mấy giây mới bừng tỉnh lại: “Ờ, ờ…tôi ngồi xa ra chút…”

Sau đó cô nàng Cố Tịch Dao liền vui vẻ lùi ra sau bốn năm bước.

“Xa tí nữa.” Giọng nói lạnh lùng trầm thấp của anh đầy bắt bẻ.

Cô hậm hực rồi cũng ngoan ngoãn làm theo.

“Cô tuổi thỏ sao? Đi mấy bước mà chỉ được một đoạn ngắn như vậy hả? Xa ra một chút nữa!” Anh cứ như một người chỉ huy, còn cô cứ như người bị sai khiến.

Cô lại dịch thêm mấy bước dài nữa, cô cách anh ngày càng xa rồi: “Được chưa?”

Cho đến khi anh không lên tiếng nữa rồi cầm bút vẽ lên vẽ vời rất sinh động thì cô mới thở dài nhẹ nhõm.

Bình luận

Truyện đang đọc