CÔ VỢ BƯỚNG BỈNH MUA MỘT TẶNG HAI

Chương 215

Nhịn xuống sự đau đớn trong lồng ngực, cô dũng cảm nhìn thẳng vào đôi mắt lạnh lùng của anh: “Ha, vậy vừa đẹp! Vì tôi mới không thèm giống với cái đồ ngốc Sunny, lãng phí 10 năm thanh xuân của mình, cuối cùng cũng rơi vào kết cục thê lương! Bắc Minh Quân, ai đi theo anh, người đó đen đủi! Tôi hận không thể khiến anh 10 ngày đã chán ghét tôi, để tôi còn tiện đi tìm hạnh phúc thuộc về mình… Ư…”

Môi của cô bị bờ môi lạnh lẽo của anh chặn lại.

Dường như đang trừng phạt cô nói năng lỗ mãng, anh kéo lấy cô, ép cô lùi về phía cửa.

Hai đầu lưỡi quyện vào nhau.

Bá đạo đến mức không còn khe hở nào, thậm chí ác nghiệt đến mức không cho cô cơ hội để thở, đến hơi thở của cô cũng bị cướp lấy…

Hồi lâu sau, anh mới buông cô ra.

Lướt qua đôi môi sưng đỏ của cô, trong đôi mắt anh không có chút độ ấm nào.

“Điều kiện để tôi cho phép Cố thị vào vòng trong, là cô nhất định phải nghe theo tôi, làm đồ chơi ngoan ngoãn nghe lời.” Giọng nói lạnh lùng của anh như kim châm đâm vào trái tim cô: “Chờ tôi chơi chán thân thể cô, cô mới có tư cách đi tìm hạnh phúc của mình! Bằng không, đừng để tôi phát hiện khi tôi dùng thân thể của cô mà còn có người đàn ông khác cũng hưởng thụ nó! Cô biết tôi bị khiết phích (*), Cố Tịch Dao, nhất định, nhất định đừng khiêu chiến giới hạn của tôi!”

Giọng nói lạnh lùng của anh, như lưỡi dao băng đâm vào trái tim cô.

Vẻ ngoài xinh đẹp thoắt cái liền không còn sắc máu.

Khoảng khắc này, cô mới thật sự hiểu được, người đàn ông trước mắt này, chỉ là một ác ma tàn nhẫn khoác lên mình lớp da người nho nhã mà thôi!

Môi run run, cổ họng nghẹn cứng, cố dùng hết chút sức lực cuối cùng: “Vậy xin hỏi, tôi có thể đi được chưa?”

Anh buông lỏng bàn tay đang giữ lấy cô, nho nhã lùi lại một bước.

Thong dong chỉnh lại quần áo hơi xộc xệch.

Hành động khiết phích này, trong mắt cô, sởn tóc gáy.

Xoay người, cô nhấc đôi chân gần như đã đông cứng lên, xoay người kéo tay cầm cửa.

Lại nghe thấy giọng nói trầm thấp lạnh lùng của anh từ phía sau truyền tới: “24 giờ mở máy, lúc nào cần tôi sẽ gọi cho cô!”

Anh cố ý nhấn mạnh chữ “cần”.

Rầm~

Cô đóng mạnh cửa lại.

Tách riêng anh sau tấm cửa, cô đứng ở bên ngoài.

Cả người bỗng mềm oặt, nhưng cô nói với chính mình, tuyệt đối không được yếu đuối!

Cô hít sâu một hơi, ưỡn thẳng lưng, ngẩng cao đầu sải bước rời đi…

Cố Tịch Dao không ngờ, vừa ra khỏi tòa nhà Bắc Minh thị.

Hình Huy giống như bất kỳ ở đâu, bất kỳ lúc nào cũng có thể xuất hiện, chờ ở dưới tầng, chắn đường đi của cô…

“Cô Cố.”

Cố Tịch Dao ngước mắt lên, nhìn dáng vẻ nghiêm túc đứng đắn của Hình Huy, nói thật lòng, thật ra cô không hề ghét Hình Huy, dù sao hôm đó khi Bắc Minh Quân ép cô nhảy lầu, là Hình Huy đã cứu cô.

Bình luận

Truyện đang đọc