CÔ VỢ BƯỚNG BỈNH MUA MỘT TẶNG HAI

Chương 658

Cô không biết có phải mình thật sự say rồi không, nhưng từ sau khi gặp được Bắc Minh Quân, ngày tháng của cô liền trở nên rất rất khổ sở, khổ đến mức ngay cả thời gian khóc đau đớn một trận cũng không có!

Những tủi thân, chấn động đè nén nơi lồ|\|g ngực, căn bản còn chưa kịp tiêu hóa thì lại bị từng đợt sóng gió bất bình xâm chiếm!

Cô không phải người sắt, cô không phải lần nào cũng có thể kiên cường cứng rắn như vậy tới cuối cùng!

Cô không phải lần nào cũng có thể khóc xong, xoay người lại cười nói vui vẻ với các con.

“Khóc đi, Dao, khóc hết ra đi…” Lạc Kiều nhấc bình rượu, phất qua tóc Cố Tịch Dao.

“Kiều Kiều…”

Oa một tiếng, có lẽ là tác dụng của cồn, đã chạm tới sợi dây lòng mềm yếu nhất nơi đáy lòng Cố Tịch Dao, cô không nhịn được cuối cùng òa khóc to lên!

Trận khóc này dọa đám mỹ nam bên cạnh tay chân luống cuống, ùn ùn vây quanh cô, dỗ cô…

Khóc thoải mái xong, họ tiếp tục uống rượu.

Cho tới khi nước mắt cạn khô trên mặt Cố Tịch Dao, cho tới khi cồn làm tê dại thần kinh cô…

Dường như, tim thật sự không còn đau đớn như vậy nữa…

Cảm giác say rượu thật sự tốt… Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

“…” Lạc Kiều ăn uống cười đùa, tay lướt qua mặt đám mỹ nam: “Thật mềm, tiểu soái ca, yêu chết mất…”

Mỹ nam đó ôm eo Lạc Kiều, cười cười.

Cố Tịch Dao lại không biết ôm chặt đùi mỹ nam nào, mơ mơ hồ hồ sờ mó, say nói: “Mềm sao? Không mềm, rất thô…”

“Hahaha, cô sờ quần của người ta rồi…”

“A?” Cố Tịch Dao say mèm bò lên, trừng mắt, lúc này mới nhìn rõ: “Quả nhiên là chân to, haha…”

Lạc Kiều cười gật đầu, đột nhiên kéo mấy mỹ nam: “Đi, chị đây dẫn các người đi thuê phòng…”

“Thuê phòng?”Cố Tịch Dao có chút mơ hồ.

“Đúng! Chúng ta dựa vào cái đếch gì mà phải thủ thân như ngọc vì một người đàn ông?…Ách…Lạc Kiều mình, Cố Tịch Dao cậu, chúng ta cũng có thể bao rất nhiều mỹ nam…”

Trong đêm, ra khỏi KTV, Lạc Kiều một tay kéo Cố Tịch Dao, một tay kéo mỹ nam, một hàng người, quàng vai bá cổ, mùi rượu hòa vào nhau lan trên đường cái, điên điên khùng khùng, nói nói cười cười, mặt mày đỏ bừng, ánh mắt mê ly, không để ý ánh mắt người đi đường!

“Ậc…” Tiếng nấc không ngừng.

“Dao, cậu say rồi…”

“Mình say rồi sao? Mình không say…ậc…” Cố Tịch Dao loạng choạng ôm cánh tay mỹ nam: “Mình bây giờ không biết tỉnh táo bao nhiêu đâu! Nói cho cậu biết, Kiều Kiều, đàn ông không chỉ là đồ khốn, còn là hôn chướng á…hahaha…ách…”

“Hôn chướng? Thứ gì vậy…”

“Phần tử gây chướng ngại hôn nhân đó! Ha ha, Bắc Minh Quân ngốc đó chính là đồ khốn (hôn chướng) điển hình!”

“HaHa, thật kinh điển! Không sai!” Lạc Kiều đồng ý hai tay hai chân.

Bình luận

Truyện đang đọc