Chương 198
“Sai rồi, là chín trăm tỷ!”
“Chín trăm tỷ?!” Cố Kiệt Đại bị con số mà anh Siêu đưa ra làm cho giật mình đến chết khiếp.
“Cả vốn lẫn lời, tính mày chín trăm tỷ là coi như rẻ rồi! Nếu như không phải ban đầu mày ba hoa đảm bảo chắc nịch, nói cái gì mà chỉ cần Cố Thị lấy được công trình ‘Ánh’, đừng nói là chín trăm tỷ, chín ngàn tỷ đối với mày cũng chỉ là chuyện nhỏ, nếu không thì sao tao lại đưa tiền cho mày mượn? Kết quả thì sao?”
“Anh Siêu, anh Siêu, nó…” Những giọt nước mắt rơi trên gương mặt già nua của Cố Thắn Thiên, ông ta run rẩy chỉ vào Cố Tịch Dao: “Anh Siêu, con gái trả hiếu cho cha là chuyện thường tình ở đời, hãy tìm con gái lớn của tôi. Nó nhất định có cách…”
Cố Tịch Dao giật mình, kinh ngạc nhìn Cố Kiệt Đại, không thể tin được người như vậy lại chính là cha ruột của mình!
Ông ta lúc nào cũng mang cô ra làm bia đỡ đạn vào những lức nguy khốn nhất!
Anh Siêu nhướng mày liếc nhìn Cố Tịch Dao: “Phải hỏi con gái ông có đồng ý không đã!”
“Các người đừng mơ!” Cố Tịch Dao lạnh lùng từ chối: “Chuyện của nhà họ Cố các người thì can hệ gì đến tôi?”
“Vô liêm sỉ! Cố Tịch Dao, tốt xấu gì tao cũng nuôi mày lớn như vậy!” Cố Kiệt Đại giận dữ: “Anh Siêu, kêu người bắt mẹ của nó đi, mẹ nó chẳng khác gì máu thịt, tim gan của nó, dùng cách này để uy hiếp nó là tác dụng nhất!”
“Cố Kiệt Đại…” Cố Tịch Dao khiếp sợ rống lên, sống lưng lạnh toát: “Ông là đồ súc sinh!”
Anh Siêu vẫy tay ra hiệu cho mấy tên thuộc hạ đi ra.
Chỉ chốc lát sau, bọn họ đã khiêng vào một cái cọc gỗ…
Cố Tịch Dao liếc thấy liền hoảng sợ…
Đập vào mắt cô chính là mẹ mình đang bị trói trên cọc gỗ!
Trên người Vũ Xuân đang chảy máy, rõ ràng là đã bị quất bằng roi, máu tươi nhễ nhại, hơi thở mong manh, run như cầy sấy.
“Mẹ…” Cố Tịch Dao mắt nhòe lẹ chạy đến bên mẹ.
Cô nôn nóng chạy đến bên mẹ mình nhưng lại bị mấy gã lực lưỡng giữ chặt lại! “Đồ khốn! Hiếp đáp người già yếu phụ nữ và trẻ em, mà đáng mặt đàn ông sao! Thả mẹ tôi ra…”
Anh Siêu mỉm cười đầy ngụ ý nói với Cố Kiệt Đại: “Lão Cố, con gái ông can đảm hơn ông nhiều đấy!”
“Đương nhiên, nếu không làm sao có thể làm thư ký của Bắc Minh Quân chứ?” Cố Kiệt Đại xấu hổ nhưng vẫn cười vui vẻ như thể đã tìm được người chết thay cho mình.
Cố Tịch Dao thấy càng lạnh sống lưng, cô khóc nhìn mẹ mình bị trói chặt trên cây cột: “Mẹ, mẹ đã nhìn rõ chưa? Đây là gã đàn ông mà mẹ yêu trong mù quáng, suốt hai mươi năm trời vẫn không quên được! Mẹ mở to mắt ra mà nhìn cho rõ, mẹ vẫn còn muốn lấy ông ta sao?!”
Vũ Xuân rũ rượi mở mắt, thái dương vẫn còn đang rỉ máu, bà liếc nhìn Cố Kiệt Đại đang co rúm người trên ghế sofa, sau đó lại nhìn Cố Tịch Dao đang khóc như mưa trước mặt mình, khó nhọc thều thào…
“Dao… Coi như mẹ có lỗi với con… Con hãy giúp ba con đi… Cũng coi như là giúp mẹ, có được không…”
Vũ Xuân nói ra những lời ấy một cách bình tĩnh, lạnh lùng nhưng vẫn gợi ý một chút cầu xin.
Bà không hề tức giận như Cố Tịch Dao nghĩ, không một chút oán hận mà chỉ có sự yếu đuối, đáng thương, cầu xin thay cho gã khốn kiếp Cố Kiệt Đại!
Cố Tịch Dao đau muốn vỡ nát con tim.
Giờ phút này, cô rất hận sự cố chấp của mẹ!