CÔ VỢ BƯỚNG BỈNH MUA MỘT TẶNG HAI

Chương 285

Không lẽ… cô Tô thật sự chiếm một vị trí quan trọng đến vậy trong lòng cậu chủ sao? Vì vậy nên cậu chủ vì cô ta mà đích thân dạy dỗ con trai mình?

Nhưng lúc nãy…cậu chủ không phải không thể vì một người phụ nữ mà đá con trai mình đi sao?

Hình Uy ngờ vực, quả thật ông không hiểu rốt cuộc cậu chủ có suy nghĩ gì.

“Bắc Minh Tư Trình!” Đột nhiên nghe con trai gọi tiếng mẹ mà trong 5 năm qua con chưa từng gọi, những tia lửa trong đôi mắt của Bắc Minh Quân càng cháy rực lên.

“Hu hu hu, mẹ ơi, mẹ ơi nhanh đến cứu con…” Câu nói này phát ra từ tận đáy lòng của Dương Dương, cậu không muốn làm Bắc Minh Tư Trình nữa, cậu thà bị mẹ đánh chứ không muốn bị người ba khốn kiếp này đánh! Hu hu hu, Bắc Minh Tư Trình, anh lại nợ em một lần nhé…

“Con còn dám nói!” Vừa dứt lời thì lại thấy bàn tay của Bắc Minh Quân bép lên mông con trai, nhưng bị Tô Ánh Uyển vội vàng ngăn lại: “Quân, Trình Trình biết sai rồi, biết sai rồi…”

Cô ta sợ hãi, vội vàng kéo đứa trẻ đang khóc lóc xuống từ trong tay Bắc Minh Quân: “Trình Trình ngoan, không khóc nữa, có cô Sunny đây…”

Thật ra đối mặt với Bắc Minh Quân, trong lòng Tô Ánh Uyển rất sợ, cô ta chưa từng thấy Bắc Minh Quân giận dữ như vậy.

Đột nhiên cô ta nhận ra sự quan trọng của đứa trẻ này trong lòng anh, thế là cô ta liền liều lĩnh giành lấy đứa trẻ từ trong tay anh bằng bất cứ giá nào! Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Ai ngờ Dương Dương đang lau nước mắt thì bị mùi nước hoa nồng nặc trên người cô ta làm cho sặc sụa, cậu càng phát cáu hơn mà hét lên: “Cái đồ hồ ly tinh nhà cô đừng đụng vào tôi, người toàn mùi khó chịu, tôi ghét cô, ghét cô ghét cô ghét cô…”

Dương Dương vừa nói vừa lầm bầm rồi tuột xuống từ trên người Tô Ánh Uyển.

Cậu nhìn Bắc Minh Quân bằng ánh mắt oán giận: “Tôi cũng ghét ông.”

Sau đó có tiếng huỳnh huỵch vang lên, thân hình nhỏ bé chạy vào nhà vệ sinh, rầm một tiếng, cửa bị đóng mạnh lại.

Bắc Minh Quân lạnh lùng đến mức có thể làm đông cứng mấy con muỗi, sau đó anh quay người đi ra khỏi phòng.

Hai ba con cãi nhau ầm ĩ, ai đi đường nấy.

Tô Ánh Uyển theo sau anh, lòng cô ta thầm run rẩy: “Quân, anh đừng giận, con còn nhỏ, từ từ dạy dỗ…”

Đi đến phòng khách.

Bắc Minh Quân lập tức tháo cúc áo trên cổ ra, khuôn mặt khôi ngô vẫn lạnh như băng với những gân xanh mờ mờ.

Anh lấy ra một chai rượu Vodka quý từ tủ rượu rồi mở nắp, vừa cầm một cái ly uống rượu có chân, vừa nói với Tô Ánh Uyển: “Ánh Uyển, em về đi.”

Tô Ánh Uyển sững sờ, cô ta lo sợ bất an: “Quân, vì sao? Chúng ta cứ giống lúc trước không được sao? Hơn nữa Dạ Ánh nhất phẩm này…”

Cô ta vẫn chưa nói xong thì ngay lập tức bị Bắc Minh Quân thờ lơ cắt ngang: “Để chìa khóa lại.”

“Sao?” Đồng tử của Tô Ánh Uyển co lại, vốn dĩ cô ta nghĩ, Dạ Ánh nhất phẩm là vật chứng cho tình cảm 10 năm của bọn họ, nhưng không ngờ bây giờ Bắc Minh Quân lại có thể bảo cô ta đưa chìa khóa nhà ra.

“Quân, anh thật sự nhẫn tâm vậy sao?”

“Chúng ta đã chia tay rồi.” Anh uống một ngụm rượu Vodka mạnh.

Bình luận

Truyện đang đọc