CÔ VỢ BƯỚNG BỈNH MUA MỘT TẶNG HAI

Chương 1200

Nhưng không ngờ người tính không bằng trời tính, xuất hiện chuyện ngoài ý muốn.

Rất khó tưởng tượng Bắc Minh Quân sẽ đối xử với bọn họ như thế nào.

Khi ngày càng đến gần căn nhà dưới lòng đất, tâm trạng của Cố Tịch Dao lại ngày càng căng thẳng.

Nước đã dâng đến tận đầu, cũng không nghĩ được nhiều như vậy, coi như Bắc Minh Quân nổi trận lôi đình, cũng chỉ có thể mặc cho anh xử lý thôi.

Cố Tịch Dao nghĩ đến đây, quay đầu tỏ vẻ áy náy nói với Hình Uy: “Hình Uy, xin lỗi, lần này chúng tôi liên lụy đến cậu rồi.”

Hình Uy lắc đầu: “Cô chủ đừng tự trách, để cô chủ và cậu chủ nhỏ xảy ra chuyện là do tôi không làm tròn bổn phận.”

“Kít…” Cửa căn nhà dưới lòng đất chậm rãi mở ra, Cố Tịch Dao thấp thỏm dẫn bọn nhỏ đi vào trong phòng khách.

Bắc Minh Quân đang ngồi trên ghế sofa, trong miệng anh ngậm một điếu thuốc lá, đang cầm tạp chí chậm rãi đọc.

Phỉ Nhi yên lặng ngồi bên cạnh anh.

***

Giờ phút này, căn nhà dưới lòng đất tựa như hầm băng, đâm vào cơ thể Cố Tịch Dao khiến cô run rẩy.

“Cậu chủ, tôi dẫn cô chủ và cậu chủ nhỏ về rồi.” Vẫn là Hình Uy lên tiếng trước.

Nói xong, anh ta cúi đầu, cơ thể căng thẳng cực độ.

Đợi chờ núi lửa Bắc Minh Quân này phun trào bất cứ lúc nào.

Nhưng thật bất ngờ, Bắc Minh Quân cứ như không nghe thấy bọn họ nói chuyện, Cố Tịch Dao len lén nhìn anh một cái, chỉ thấy anh vẫn nhàn nhã hút thuốc, lật giở tạp chí.

So với Bắc Minh Quân im lặng lúc này, Cố Tịch Dao lại càng hy vọng anh tức giận. Bởi vì quá trình chờ đợi phán quyết mới là đau khổ nhất.

Năm phút trôi qua…

Mười phút trôi qua…

Cứ như vậy, bốn người hai lớn hai nhỏ cứ đứng ở cửa ra vào như vậy, ngay cả thở mạnh cũng không dám.

Cuối cùng, vẫn là Cố Tịch Dao đau lòng bọn nhỏ, cô nhỏ giọng nói với Trình Trình: “Con dẫn Dương Dương vào phòng ngủ trước, không gọi thì các con cũng đừng đi ra.”

Trình Trình cũng biết rõ lợi hại của ba, muốn nhân dịp anh còn chưa nổi giận mau chuồn khỏi nơi này. Thế là cậu kéo tay của Dương Dương, dẫn Bối Lạp vội vàng về phòng ngủ, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa lại.

“Úi, làm em sợ muốn chết, anh có thấy dáng vẻ đó của lão ba chim chết không?” Dương Dương liên tục vỗ lên lồng ng.ực.

Trình Trình căng thẳng ép sát vào cửa ra vào, lắng nghe động tĩnh bên ngoài. Sau đó ra hiệu cho Dương Dương im lặng: “Em bớt tranh cãi đi, nếu hôm nay không xảy ra chuyện đó thì bây giờ sẽ không trở thành như thế này. Em hại mẹ và chú Hình Uy rồi.”

Dương Dương đặt mông lên giường, lập tức đau kêu lên thành tiếng, sau đó lấy tay nhỏ xoa xoa, không phục nói: “Sao có thể trách em chứ, còn không phải vì ‘Trái Banh’ sao, nếu nó không đuổi theo con thỏ kia, em có thể đuổi theo nó à.”

Bình luận

Truyện đang đọc