CÔ VỢ BƯỚNG BỈNH MUA MỘT TẶNG HAI

Chương 632

“Nếu như chủ nhân làm như thế từ sớm thì tin chắc rằng cô Cố sẽ không đối chọi anh đâu…”

“Hình Uy!” Bắc Minh Mắc khó chịu thấp giọng rống lên một tiếng: “Cậu nghĩ rằng tôi làm vậy là vì cô ấy à!”

“Dạ!”

Hình Uy trả lời một cách dứt khoát, khiến cho Bắc Minh Quân tức giận đến nỗi nghẹn lời!

“Chủ nhân, nếu như hai năm trước tôi không lái xe quẹt trúng cô Phỉ Nhi, anh và cô Cố cũng sẽ không ra nông nỗi như bây giờ. Tôi biết rằng vì trận hỏa hoạn của mười hai năm trước, chủ nhân vẫn luôn cảm thấy áy náy với cô Phỉ Nhi, thậm chí còn quyết định phải chăm sóc cho cô ấy cả đời, nhưng mà chủ nhân…làm thế không có nghĩa là anh chôn vùi hạnh phúc của mình…”

“Im miệng, Hình Uy!” Bắc Minh Quân tức giận ngắt lời Hình Uy: “Đừng nói hạnh phúc gì đó với tôi!”

“Thế còn hạnh phúc của hai cậu chủ nhỏ thì sao? Chủ nhân không cân nhắc đến ư? Chứ bằng không tại sao hai năm nay chủ nhân cứ phải giữ hai cậu chủ nhỏ ở bên cạnh mình? Bởi vì chủ nhân biết rằng chỉ cần hai cậu chủ nhỏ vẫn ở đây, chắc chắn cô Cố sẽ quay lại! Chủ nhân, tôi biết anh rất giận gì cô Cố cứ thường không nói tiếng nào mà đã ra nước ngoài, một khi đã đi là đi hai năm liền, bỏ mặc anh và hai cậu chủ nhỏ, nhưng cũng có thể cô Cố có nỗi khổ của mình thì sao?”

“Nỗi khổ cái quỷ gì! Bây giờ thứ duy nhất là cô ấy làm chính là ép tôi phải chứng mính với tòa án rằng mình yêu con!” Anh gần như rống lên: “Nếu như cô ấy muốn tôi chứng mình thì tôii phải bắt cô ấy im miệng, từ đây sau sẽ không còn đọ lòng dạ với tôi nữa!”

Anh cúp máy, gương mặt cứng đờ.

Rồi sau đó, chiếc xe vững vàng chạy ra đường.

Anh lại nhìn về phía hai đứa trẻ đã khuất dạng, đôi lông mày nhíu chặt lại, giống hệt với một người ba bắt đầu lo lắng mai sau con mình sẽ vướng phải nợ phong lưu.

Có lẽ, ánh mắt anh còn thoáng có vẻ ưu thương không muốn để cho người khác biết…

Cố Tịch Dao vừa mới ăn sáng xong, tiếng chuông cửa chọt reo lên.

“Ba Mạc?” Cô cảm thấy hơi ngạc nhiên: “Ba vào đi ạ!”

Mạc Cẩm Thành cười ha ha rồi gật đầu, đi vào trong căn nhà thuê của Cố Tịch Dao, ông ấy nhìn dáo dác xung quanh: “Tịch Dao à, con sống ở đây có quen chưa? Ba Mạc có một căn nhà ở thành phố A, con đấy, cứ không chịu dọn sang đấy mà ở.”

Cố Tịch Dao bận rộn tiếp đãi Mạc Cẩm Thành, cô vừa pha trà vừa mỉm cười: “Con phải tay làm hàm nhai, không thể dựa dẫm vào ba mãi được.”

“Ngốc quá, khách sáo với ba như thế à?” Ba Mạc nhận tách trà cô pha, nhấm một ngụm nhỏ: “Gần đây sao rồi? Con có gặp hai đứa con của mình chưa?”

“Dạ, lúc giáng sinh có gặp một lần.” Nhắc đến trẻ con, cô lại cảm thấy mất mát, ba đứa trẻ ấy, cho dù là đứa nào cũng làm cho cô nhớ nhung khôn xiết.

“Cô nhóc, con thật sự không định tranh quyền giám hộ với Bắc Minh Quân à?”

Cô mím môi suy nghĩ một hồi lâu, rồi lắc đầu, nở nụ cười mất mát: “Trước kia đúng là con muốn giữ hai đứa trẻ lại bên mình thật, nhưng mà kể từ đêm giáng sinh, sau khi con gặp hai đứa con, thấy Trình Trình cởi mở hơn hồi đó nhiều, mặc dù thằng nhóc ấy vẫn rất yên tĩnh và lạnh lùng, Dương Dương cũng ngoan ngoãn, biết kiềm chế hơn trước đây rồi, dù cho trước đó thằng nhóc này rất nghịch ngợm và phá phách. Con nghĩ đó và vì hai anh em của nó luôn được ở bên nhau, ảnh hưởng lẫn nhau. Nhà họ Bắc Minh cũng không hề ngược đãi chúng nó, có lẽ nhiều năm nay, con đã xem nhẹ tầm quan trọng của tình thương người cha trong quá trình trưởng thành của con cái…”

Bình luận

Truyện đang đọc